107- TU TỨ CHÁNH CẦN LÀ BẢO VỆ CHÂN LÝ
(30:57) Sư
Pháp Châu con, rồi, con tu như thế nào? Bây giờ con chưa biết pháp tu phải
không con?
Tu sinh
Pháp Châu: Dạ, lúc đầu
Trưởng lão dạy con tu xả tâm thanh thản, an lạc, và vô sự rồi con đi kinh hành.
Con đi thì con không tác ý, rồi đi được thư giãn rồi con vô con: “Tâm
thanh thản, an lạc, vô sự” , con ngồi kiết già xong cứ nhắc, thì
Thầy dạy cho con.
Trưởng
lão: Như vậy
thì con sẽ tu cái pháp Tứ Chánh Cần con. “Tâm thanh thản an lạc vô sự”,
thì con ngồi yên lặng nó thanh thản, an lạc, vô sự. Nó có niệm thì con quán xả
nó thôi, xả. Tức là con tu, hễ có cái niệm gì ở trong đầu con là con quán con
tư duy con xả nó: “Mày là nhân quả, mày là ái kiết sử, đi. Ở chỗ này
không có cái chỗ của mày ở đâu! Chỗ này cái tâm thanh thản, an lạc, vô sự”.
Con chỉ tác ý nó vậy để đuổi những cái niệm nó đi. Nó đem lại cái sự bình an
cho con, cái sự bất động tâm của con, con tu cái pháp Tứ Chánh Cần, hiểu chưa?
Hiểu cái pháp con tu chưa?
Tu sinh
Pháp Châu: Dạ, con
ngồi kiết già ba mươi phút thì cứ nhắc: "Thanh thản, an lạc vô sự”.
Trưởng
lão: Được rồi,
đó, cứ vậy thôi. Cứ nhắc có câu đó: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”, rồi chút con nhắc nữa. Mà có cái niệm gì khởi trong đầu con ra, có
niệm gì khởi trong đầu ra thì quán tư duy xả niệm “Đây là nhân quả, đây
là ái kiết sử, đây là ngũ triền cái”, tất cả con chỉ mặt nó. Cái niệm
của con nó nằm ở trong tham, sân, si, mạn, nghi hoặc là kiết sử hoặc là nhân quả
thì con cứ chỉ: “Đây là nhân quả, đi. Chỗ này là Bất Động, tâm thanh thản,
an lạc, vô sự”. Rồi con trở về Bất Động Tâm của con, con cứ chỉ mặt nó, nó
rơi rụng xuống. Rồi đến khi nào mà Thầy thấy cần suốt trong cái thời gian ba
mươi phút mà nó không còn có niệm nữa, thì chừng đó Thầy sẽ dẫn con đi vào Tứ
Niệm Xứ.
(32:51) Rồi
bắt đầu bây giờ con về tu đi, về nhớ ôm cái pháp đó. Mỗi người có cái pháp mà
Thầy dạy rồi thì sẽ ôm chặt cái pháp đó mà tu đi tới, chứ đừng có tu cái pháp
khác.
Trong vấn đề
con đang tu tập nhiếp tâm như vậy thì cũng là nhiếp tâm để mà đẩy lui bệnh của
con. Con nên tu theo cái phương pháp mà con sẽ tu như vậy, cố gắng để hoàn toàn
nó đạt được cái chất lượng là không niệm. Nó còn xẹt một hai chút, bây giờ quyết
định là mỗi lần tu là con phải đạt cho được.
Hôm qua Thầy
dạy mà hôm nay thì con tập như vậy là nó có kết quả. Mà cái bệnh thừa hơi con
nó không làm hoành hành cho con khó khăn. Thì do đó là nó tốt rồi, con hãy tập
cái pháp đó. Nhiếp tâm cho đạt được một trăm phần trăm. Nghĩa là phải đạt được
một trăm phần trăm rồi chừng đó. Còn cái vấn đề mà đẩy lui bệnh thì không có cần.
Tới chừng
nào mà Thầy sẽ, bây giờ cái trường hợp đó như thế nào thì Thầy sẽ dạy cho cách
thức đẩy lui bệnh, mà bây giờ lo nhiếp tâm. Nhiếp tâm cũng là một cái phần đẩy
lui bệnh. Nhiếp tâm, an trú là bệnh nó sẽ không có con. Còn bây giờ đó, hiện
cái người mà đang bị bệnh thì do đó thì Thầy sẽ dạy cho họ cách thức để trị bệnh
con. Chứ còn cái sự nhiếp tâm là quan trọng cần thiết bây giờ con biết không? Bệnh
con thì bây giờ nó hoàn toàn nó luôn luôn lúc nào nó cũng có trong thân.
(34:11) Cho
nên vì vậy mà cứ lo nhiếp tâm đi, cho được. Được rồi thì chừng sẽ dụng cái câu
tác ý để đẩy lui bệnh. Bệnh thừa hơi con hoàn toàn nó sẽ bình phục lại cơ thể,
không còn bị thừa hơi chút nào nữa. Còn bây giờ có, bây giờ nhiếp tâm nó chưa
trọn vẹn, tức là nó còn có niệm, nó chưa có trọn vẹn. Cho nên con dùng nó đuổi
thì nó cũng tạm thời đỡ được thôi chứ nó chưa có phục hồi được. Nhiếp tâm, an
trú cho được hoàn toàn, rồi bắt đầu đi vào Tứ Niệm Xứ được rồi sẽ tính chuyện
mình đuổi, đẩy lui bệnh, tức là phục hồi hoàn toàn cơ thể không bệnh nữa. Còn
bây giờ thì không có lo cái vấn đề đó, nghe không? Cứ lo đúng cái pháp mà con
đã tu được có kết quả rồi, cứ nỗ lực tu, con nhớ chưa? (Con nhớ rồi) Rồi, thế
con tu đi.
Tu sinh: Mô Phật! Con cũng mới được về nhà
cho nên là nó nhiếp tâm chưa được. Con thì nói chung vấn đề con tu cái Định Niệm
Hơi Thở thì hơi thở của con rất tốt, mà hiện giờ là con đang tu tập Tứ Chánh Cần,
Chánh Niệm Tỉnh Thức và Chánh Niệm Tỉnh Giác nhưng mà lâu lâu thì nó có cái niệm
khởi, thì coi như nó cũng có niệm khởi thì con xin hỏi Thầy thì Thầy chỉ cho được
rõ, con tu tập cái bước thì theo cái tâm bất động tức là không có niệm khởi.
Như vậy là cái tâm mình lúc đó nó đã nhiếp tâm hay là?
Trưởng
lão: Nó, không. Cái
tâm mình nó đang ở trong cái trạng thái bất động của nó, chứ nó không có nhiếp ở
chỗ nào hết. (Dạ) Nó không nhiếp, bởi vì nó ở trong cái trạng thái bất động của
nó rồi. Nó trở về cái chân lý của nó là cái Diệt Đế. Nhưng khi mà mình nhắc nó,
coi như là: “Tâm bất động thanh thản, an lạc, vô sự” ,
tức là mình bảo vệ và giữ gìn nó ở trong cái trạng thái đó chứ nó không có nhiếp
vô nữa. Con hiểu không, nó trở về với cái trạng thái Niết Bàn của nó.
(36:04) Còn
nó nhiếp như thế nào? Nhiếp nó, nó phải có một cái đối tượng, còn cái này nó
không có đối tượng con. Cái đó là cái chân lý rồi, còn cái đối tượng là cái
phương pháp, cái pháp. Cái Thân Hành Niệm là cái pháp Thân Hành Niệm, con nghe
Phật nói pháp Thân Hành Niệm mà? (Dạ) Vậy thì cái niệm của cái đối tượng, của
cái ý thức của chúng ta mà đang nhiếp nó, thì cái hơi thở của chúng ta là cái
thân hành nội mà, phải không? Cái hơi thở làm sao cho cái tâm mình nó cột dính
vào cái hơi thở gọi là nhiếp.
Còn cái này
mình trở về với cái trạng thái Tâm Bất Động, thanh thản, an lạc, vô sự, tức là
trở về với cái chân lý. Cái chân lý không phải mà nhiếp tâm trong chân lý. Mình
không có buộc cái tâm mình trói trong cái chân lý, mà mình trở về cái nơi trạng
thái giải thoát.
Nhưng mà trở
về không được, cho nên nó cứ bị niệm này niệm kia nó khởi ra. Do đó buộc lòng
mình phải nhiếp tâm ở trong một cái thân hành của nó. Cho nên vì vậy mà khi nhiếp
tâm được rồi, thì mới thả cái chỗ nhiếp của mình đi, nó bây giờ mới ở trong cái
chỗ mà chân lý của nó, nó không bị niệm. Cho nên ngăn ác, diệt ác cũng là cái mục
đích để trở về với chân lý, để cho nó không niệm, chứ không gì!
Đó, bây giờ
đó mình, cái người mà tu ở trên Tứ Chánh Cần rồi mấy con lưu ý. Người tu Tứ
Chánh Cần là ngăn ác, diệt ác thì họ phải ở trên cái chỗ Bất Động của họ, chỗ
chân lý đó thanh thản, an lạc, vô sự chứ gì? Để rồi họ quan sát cái tâm của họ,
coi từng niệm nó khởi ra để mà họ ngăn, họ diệt. Để rồi họ bảo vệ, họ trở về
cái chân lý họ, chứ không còn nhiếp vô cái chân lý con. Con hiểu chỗ đó? (Dạ)
Đó, còn bây giờ nhiếp là con phải nhiếp về hơi thở hoặc là nhiếp về cánh tay,
hoặc là nhiếp ở dưới bước chân đi con, gọi là pháp Thân Hành Niệm, nhiếp trên
cái pháp đó.
Đó, thì bây
giờ con tu được hơi thở, con xả tâm cũng được nhưng mà vẫn còn niệm. Tức là
trên cái Tứ Chánh Cần nó vẫn còn niệm. (Dạ) Mà con nhiếp tâm được ở trong hơi
thở, thì muốn cho tăng được cái không niệm của con ở trên Tứ Chánh Cần, mà nó
không niệm thì nó là ở trên Tứ Niệm Xứ rồi. Bởi vì còn niệm tức là con còn ở
trên Tứ Chánh Cần để mình ngăn và diệt nó, nó có cái niệm mà, cái vọng tưởng ra
đó. Bây giờ nó hết niệm rồi thì tức là con bước vào Tứ Niệm Xứ.
(38:13) Vì
Tứ Niệm Xứ nó không còn niệm nữa nhưng mà nó còn tham, sân, si chứ chưa phải hết.
Bởi vì nó vi tế, nó không lộ tướng nó ra, nhưng mà nó ngầm, nó vẫn còn. Cho nên
mình ở trên Tứ Niệm Xứ kéo dài cái trạng thái, cái Bất Động Tâm của mình đó,
thì cái trạng thái chân lý đó kéo dài ra. Thì tự nó ngầm nó ở chỗ đó, nó khắc
phục tham ưu ở trên đó. Nó diệt những cái tham, sân, si của nó ở trên đó bằng
cách là vi tế, con hiểu Tứ Niệm Xứ?
Cho nên buộc
lòng cái Tứ Niệm Xứ nó phải sáu tiếng đồng hồ hoặc mười hai tiếng đồng hồ người
ta mới cho mình luyện cái Thần lực, cái nội lực, tức là bảy cái năng lực của
nó. Cho nên vì vậy mà bây giờ theo muốn đi vào con đường mà Tứ Chánh Cần, thì
khi nào mà cái người nào đó mà người ta nhiếp tâm về hơi thở, người ta nhiếp
tâm và an trú trong hơi thở… (38:57)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét