28-THÂN TÂM YÊN ỔN RỒI MỚI NHIẾP TÂM
(41:46) Sư
Minh Phước: Con kính thưa Thầy, con hỏi từ hôm rày con mới có tập mười
phút về cái đưa cánh tay ra vô. Thì con thấy là ban đầu thì đương nhiên vọng niệm
nó hơi nhiều, nhưng mà lần hồi thì vọng niệm lần hồi nó giảm bớt đi. Ngồi lâu
lâu thì nó chỉ có một niệm nó nổi lên, nhưng con vẫn theo kỹ là trong khi nhìn
đồng hồ thì mới vô nó có vọng niệm trong năm cánh tay đưa ra vô năm lần, nhưng
mà lại năm lần sau con cố gắng hơn thì lại nó không có niệm. Thế con lại tiếp tục
thì nó lại vẫn không có niệm. Nhưng mà lại lần sau thì nó trong khi ba, bốn lần
thì nó xen vào một cái niệm vọng tưởng. Như vậy thì cái căn bản của con nó…
Trưởng
lão: Như vậy là con
phải lui cái thời gian lại. Chứ con liên tục nữa, con kéo nữa thì nó có bị niệm,
bị vì cái sức của con nó tới đó thôi. Còn cái vô đầu, là tại sao con vô đầu mà
con bị niệm? Là tại vì thân tâm nó chưa có bình tĩnh được mà con vội tu, cho
nên con bị niệm.
Để cho thân
tâm yên ổn, hẳn hòi, hoàn toàn rồi bắt đầu tu. Ít ra con phải ngồi một phút,
hai phút rồi con mới tu mới được. Cái chất lượng mới có. Chứ không khéo con vô
con tu một hơi có vọng tưởng, rồi cái tới mười phút sau thì con thấy nó vắng bặt
một lần.
Sự thật ra tại
lúc bấy giờ thân tâm con khi mà nó động, con vô con ngồi, con phải chờ cho nó lắng
lặng, yên lặng thật sự. Mà cái trạng thái nhận ra cái sự yên lặng đó cũng là
thành một thói quen. Chứ nếu mà không thì con không biết nó là có lặng hay
không lặng nữa. Chỉ vô ngồi cái là lo ngồi lo tu rồi, chứ chưa có biết được
thân tâm mình nó được yên lặng chưa nữa. Khi nào nó yên lặng hoàn toàn rồi, con
nhiếp ở đâu nó chắc ăn cái chỗ đó.
Cho nên nói
có người vô hít thở một hơi có vọng tưởng! Thân tâm mấy người chưa có yên lặng,
chưa có yên tịnh gì hết mà vội vàng tu là mấy người lật đật, tu sai, không
đúng. Con nói rồi Thầy biết con lật đật. Phải tập lại đàng hoàng, ngồi chậm chạp
rồi bắt đầu mới tập. Thì như vậy rõ ràng là chờ cho thân mình ngồi yên, nó
không còn cấn, không còn lấn cấn, không còn nhức chỗ này, không còn kia. Tâm
mình thấy hoàn toàn coi thử còn nhớ cái này, nghĩ cái kia.
(43:52) Bắt
đầu đó, thấy nó yên lặng, bắt đầu nó quay vô, nó nhìn cái hơi thở nó tự nhiên,
nghe nó an lạc thân tâm của mình rồi. Bắt đầu tuần tự mới hướng cái tâm đúng
cái pháp dẫn nó vào thì mấy con sẽ đạt được cái chất lượng ngay liền giờ phút đầu
tiên. Tu tập phải vậy mới được, chứ còn thật sự ra Thầy thấy vội vàng không được.
Vô mới kéo chân, sửa áo rồi cái là lo hít thở, phải không? Mấy con vội vàng
quá, đâu có sợ mất thì giờ kỳ vậy?
Khi mình muốn
làm một cái điều gì, một cái người mà cẩn thận làm cái điều gì thì người ta phải
quan sát trước hết người ta mới, sau cái thời gian quan sát rồi bắt đầu người
ta mới làm. Thân tâm của chúng ta cũng vậy, muốn tu thì phải quan sát nó hẳn
hòi. Ngồi đây chứ xem kỹ lưỡng, cẩn thận, coi thử coi bây giờ nhiếp tâm được
hay chưa? Nhiếp được thì mới nhiếp, chưa được thì để cho ngồi chờ một chút xíu
nữa để mà nhiếp. Tập cho nó thành cái thói quen đi con.
Sư Minh
Phước: Con kính
thưa Thầy, như vậy thì con hiểu là trong khi mình ngồi lại, có nghĩa mình lắng
đọng lại (Ừ) để mà mình có thể mình xả hết những cái niệm đó đi, cho nó trở về
cái thanh tịnh thì bắt đầu vô nhiếp tâm. Nhưng mà trong khi nhiếp mà nó khoảng
mười lần mà nó có vọng niệm nó nổi lên đi, thì cái lúc đó là con có cần là phải
quán xét để mà xả cái niệm đó luôn hay không hay là…
Trưởng
lão: Không, không cần.
Chỉ có cần thấy mình so sánh, rồi bắt đầu mình tu làm sao cho cái thời gian của
mình là không niệm, không được niệm nữa. Chứ không phải là như bây giờ có cái
niệm rồi mình xả. Không! Sau này mấy con tới Tứ Chánh Cần rồi, mấy con sẽ thấy
cái chỗ có niệm thì dùng cái tri kiến mình tư duy mình xả, nó khác.
Ở đây mà tu
Nhiếp Tâm và An Trú Tâm thì nó khác, hai cái pháp này nó không có xả ngang
xương vậy được. Các con thấy bây giờ, chứ không phải là bây giờ có niệm rồi mấy
con dùng nó xả, rồi cái mình trở lại mình tu nữa, không phải. Đó là tu trên
pháp Tứ Chánh Cần.
Trên pháp Tứ
Chánh Cần có niệm thì dùng cái tri kiến của mình quán xét rồi xả, đó là khác,
tu Tứ Chánh Cần.
Còn ở đây
nhiếp tâm và an trú khác. Cái phương pháp mà Thầy dạy của mấy con ở đây là Nhiếp
Tâm và An Trú để cho cái sức định tĩnh, chớ không phải mà xả niệm bằng cách như
vậy. Cho nên vì vậy vô nhiếp là phải có đạt chất lượng ngay liền. Mà không đạt
thì lui lại để đạt cho chất lượng. Lui lại cho đến mức độ cuối cùng là một hành
động đưa ra đưa vô. Hoặc là một hơi thở đưa ra đưa vô đặng cái chất lượng đầu
tiên phải đạt.
(46:15) Thầy
đã nói một hành động đưa tay ra đưa tay vô, một hơi thở hít vô thở ra, một bước
đi bước thứ nhất bước thứ nhì thôi, đứng lại xả nghỉ rồi tiếp tục. Sao như thế
nào chất lượng ngay từ lúc đầu, gọi là nhiếp tâm an trú. Chứ không phải là xả
niệm bằng cái quán tư duy như ở trên Tứ Chánh Cần. Nhưng mà sau khi mà nhiếp
tâm an trú được rồi, mà nếu đạt được, mà cái thời gian dài, mà Thầy thấy ngồi
giữ Tâm Thanh Thản An Lạc Vô Sự. Coi như mình ngồi mà không cần phải dùng hơi
thở này kia, mà thấy nó bất động thanh thản thì đưa ngay vào Tứ Niệm Xứ.
Mà nếu mà
còn niệm thì bắt đầu bây giờ mới đưa con trở về Tứ Chánh Cần ngồi đó. Bởi vì
cái sức định tỉnh của con có, nhiếp tâm và an trú có rồi, người ta đưa vào cái
Tứ Niệm Xứ, để con ngồi đó mà tỉnh táo. Để từng niệm đó mà khởi trong đầu con
ra thì người ta quán, người ta xả. Để xả cho sạch hết cái thô, để bước qua cái
Tứ Niệm Xứ vi tế, để mà xả cái vi tế. Còn bây giờ mới có Nhiếp Tâm - An Trú
chưa phải, chưa phải xả như vậy được.
Con thấy
Pháp Phật không, con thấy Thầy dạy nó có bài bản đàng hoàng, cách thức tu tập
đàng hoàng, ở chỗ nào nó không có lộn xộn chỗ nấy. Đó, cho nên vì vậy mà cố gắng
nhiếp tâm cho Thầy đi. Không có niệm thì mới được, còn có niệm thì không được,
hiểu chưa?
Sư Minh
Phước: Dạ, con
hiểu rồi.
Trưởng
lão: Rồi rồi, hiểu rồi,
mấy con hiểu chung hết rồi. Thôi bây giờ để Thầy đi chứ hỏi hoài rồi bên kia chờ
Thầy rồi làm sao? Mấy con hỏi rồi thì theo pháp mấy con tu. Chứ bây giờ mấy con
hỏi hoài có bây nhiêu đó hoài, rồi làm sao bây giờ đây?! Không cho Thầy đi sao?
(Kính bạch Thầy, thưa trưởng lão) Rồi, rồi, hỏi đi.
Sư Pháp
Châu: Thưa Trưởng
lão cho con là khi xả là một phút Tâm - Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự trong lúc
con vào ngồi là kiết già rồi đúng ba mươi phút là bắt đầu tác ý, thưa Trưởng
lão?
Trưởng
lão: Thì lẽ đương
nhiên là con ngồi kiết già được ba mươi phút thì ngồi. Mà ngồi không được thì
lúc bấy giờ con tu cái khoảng thời gian Tâm - Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự trong
một phút đi, thì con đứng dậy đi kinh hành liền không có cần ngồi. Rồi, cứ vậy
thôi. Rồi cái bắt đầu vô ngồi lại, tu một phút nữa, rồi xả ra đi kinh hành. Có
vậy thôi, tu đúng ba mươi phút nghỉ. (Vâng) Vừa đi vừa đứng.
(48:20) Sư
Nguyên Tánh: Con xin Thầy ba phút. Con vừa rồi là vào đây, sau khi cha con
mất thì con vào báo với Thầy thì Thầy nói ở lại thì con từ hôm đó tới giờ con ở
lại. Ở lại nhưng mà có cái tâm con cứ phóng ra ngoài, với lại vợ con nói tại
răng cha chết bố không về, cho nên tâm nó…
Trưởng
lão: Nó mắc cái niệm
đó phải không con? (Dạ, dạ!) Nói ráng tu đi, rồi xong rồi đi độ cha cho rồi, (Dạ)
giúp ông cha cho nó khỏi.
Sư Nguyên
Tánh: Như mà bây giờ
cái phương pháp xả như nào thưa Thầy? Con giờ ngồi Định Niệm Hơi Thở hay là nên
tu đưa tay ra tay vô, cái nào trước?
Trưởng
lão: Con thấy con thở
hơi thở có nhức đầu không?
Sư Nguyên
Tánh: Thỉnh thoảng ạ!
Hay bị năm ngoái con bị …
Trưởng
lão: Thì thỉnh thoảng
thôi, bây giờ bỏ cái đó đi, không có tính nữa. Bởi vì thỉnh thoảng nhức đầu là
nó không được, tập trung đây là tập trung rất căng mà. Cho nên vì vậy bây giờ
đi vào cánh tay đi. Có buồn ngủ không? Có hay buồn ngủ? Lớn tuổi rồi mà buồn ngủ
nữa là lấy roi đánh.
Sư Nguyên
Tánh: Dạ, có buồn ngủ
luôn đó.
Trưởng
lão: Có buồn ngủ phải
không? (Dạ, buồn ngủ.) Thôi, buồn ngủ thì đi kinh hành, không có nói gì hết. (Dạ,
dạ) Rồi. Đi kinh hành nhiếp tâm trong cái khoảng thời gian ngắn để mình đạt được
cái chất lượng hoàn toàn Nhiếp Tâm và An Trú. Rồi bắt đầu bây giờ con tập đi
kinh hành. Già già chứ đi nó vững vàng lắm, nó khỏe mạnh lắm. Còn già mà ngồi
nó yếu đuối lắm. Đi kinh hành là nó sẽ khỏe.
Sư Nguyên
Tánh: Mô Phật, thì
con tu Hành động ngoại chứ không đi theo hơi thở.
Trưởng
lão: Rồi, không đi
theo hơi thở, đi theo cái Thân Hành Ngoại tức là cái bước đi của con. Còn có ngồi
có lười biếng thì làm ơn đưa cánh tay ra vô giùm Thầy, đây cũng là cái sự siêng
năng. Rồi, hai cái. Nhớ chưa? Rồi phải không? (Dạ, dạ) Rồi, mấy con ở sau có hỏi
gì nữa không? Thầy ra sau. Tú, con đống dãi rồi hỏi đi. Nãy giờ không nhớ pháp
sao mà hỏi hoài, quên à?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét