39- ĐI KINH HÀNH LÀ NGƯỜI SIÊNG NĂNG
(30:54) Tú
hỏi Thầy gì?
Tu sinh
Tú: Con kính bạch Thầy,
con tu hơi thở con cũng hay bị hôn trầm. Như vậy thì con đưa tay ra giống như
Ngọc Bình?
Trưởng
lão: Được, nhưng mà
có điều kiện con hay bị hôn trầm thì đi kinh hành. Đi kinh hành, đi suốt luôn nửa
tiếng không có nghỉ, cho nó gãy chân con luôn, cho nó ớn cho nó khỏi có ngủ. Nỗ
lực, nỗ lực tu! Bởi vì đi kinh hành cũng như con nhiếp trong hơi thở, đi kinh
hành cũng như con nhiếp trong cánh tay, có gì đâu. Đó là một cái đi kinh hành rất
tốt chớ không phải không đâu, rất tốt. Mà cái người đi kinh hành là người siêng
năng, còn cái người mà ngồi mà nhiếp thở là cái người lười biếng. Tại sao? Mấy
người lười biếng là hay ngồi, còn cái người mà siêng năng là người ta hay đi.
Có phải không?
Người hay đi
là người ta siêng năng lắm người ta đi, còn cái người lười biếng là cái người
hay ngồi. Ngồi với nằm là lười biếng nhất. Thật sự ra mấy con ngồi hít thở, hít
thở, chớ mấy người, mấy con nếu mà không khéo là mấy con ngồi để có tướng đấy
chớ thật sự ra coi chừng nhiếp tâm không có ở trong đó cái gì hết. Còn cái người
ta đi người ta, nếu mà đi mất công như thế này mà nhiếp tâm không được là nó uổng
cái công mình biết mấy. Nó cực lắm chớ đâu phải sung sướng đâu. Vì nửa đêm mà
phải đi tới đi lui như thế này, không phải nằm yên sướng làm sao, mà bây giờ lại
như thế này? Cho nên vì vậy đó cái đi kinh hành chứng tỏ rằng cái người tinh tấn
siêng năng. Mà cái tật mà hôn trầm thùy miên là cái tật lười biếng. Cho nên vì
vậy chỉ có đi kinh hành là phá cái tật lười biếng này mới được, phải không? Thầy
nói, bởi vì đó là cái phương pháp mà.
Tu sinh
Tú: Thưa Thầy, sau nửa
tiếng đó rồi làm sao?
Trưởng
lão: Sau nửa tiếng
đó đi ngủ. Đâu có sao, mình tu rồi. Rồi bắt đầu bây giờ tu, để cái đồng hồ reo,
“Tao ngủ nửa tiếng tao dậy tao tu nữa.” Có gì đâu? “Phải giữ sức tao dậy tao
tu. Tu khỏe chớ, tu giải thoát chớ đâu phải là tu để mà tu hành hạ mình, tu làm
khổ.” Có phải không mấy con? Để không mà cứ ráng thức, ráng thức rồi tới chừng
nó ngồi gục lên gục xuống, nó vô ích chớ làm gì? Đó, cho nên vì vậy đó, bắt đầu
mình tu ba mươi phút chớ phải mình tu một giờ đâu mà phải tu luôn? Ba mươi
phút. Cho nên tu xong ba mươi phút tốt hoàn toàn, tao thưởng cho mày ngủ. Mình
tăng mình thưởng, mình khen nó mà.
Do đó khi mà
nó ngủ rồi đó, thì đúng chuông reo là phải thức dậy. Chớ mà ráng mà nữa thì rút
roi mây mà đế nó “Cho mày lười biếng, mày ngủ thêm”. Thì cho nên vì vậy đó,
nghe chuông reo là phải dậy liền. Dậy liền bắt đầu chuẩn bị cho cái tư thế tỉnh
táo hẳn hòi hoàn toàn rồi, thì bắt đầu đi kinh hành trở lại. Nhiếp tâm rất kỹ từng
bước đi, chất lượng hẳn hoi hoàn toàn. Không tu thôi, tu thì tu hoàn toàn.
Nhưng mà vẫn ưu ái cho nó ngủ đàng hoàng, chớ không phải là ép buộc nó. Đó,
mình vẫn là nuôi dưỡng đàng hoàng.
(33:26) Nhưng
mà từ cái chỗ nhiếp tâm được từ ba mươi phút thì sau này sáu tiếng đồng hồ làm
sao nó ngủ được đây? Nó hết ngủ. Bởi vì các con thấy cái chương trình chúng ta
tu phải sáu tiếng đồng hồ đạt được tâm thanh thản, an lạc, vô sự, bất động.
Hoàn toàn không niệm sáu tiếng đồng hồ. Thì sáu tiếng đồng hồ, bây giờ các con
thức hai giờ, mấy con tu tới năm giờ tới sáu tiếng chưa? Đâu có sáu tiếng được,
có phải không? Tu tới bảy, tám tiếng đồng hồ, tới sáng mới được sáu tiếng chớ
đâu phải không. Cho nên nó còn chỗ nào nó ngủ được đâu, phải không? Thấy chưa?
Vì vậy cho
nên bây giờ “Bây giờ thì tao nuôi dưỡng cho khỏe, tới chừng đó tao cho mày làm
việc nhiều. Chớ đâu có còn cái chỗ mà cho mày ngủ nữa đâu?” Cho nên bây giờ thì
dưỡng nó. Tập được rồi, cái càng khen thưởng nó, tăng cho nó rồi thưởng cho nó
ngủ này kia. Cuối cùng chúng ta làm chủ được rồi đó thì khép nó vô luôn hoàn
toàn, bây giờ đó không còn ngủ nữa. Đó là mấy con sẽ đạt được chất lượng.
Tu sinh: Con bạch Thầy ạ. (Rồi) Con cũng
theo lời Thầy dạy là lúc thức là con tu là con ngồi hít thở ba mươi lăm phút,
con đi kinh hành mười lăm phút con mới tiếp tục ngồi như vậy. Thế thì Thầy cho
con ngủ từ chín rưỡi đến hai rưỡi, con dậy con tu con đi kinh hành, có được
không ạ?
Trưởng
lão: Được chớ đâu có
sao con! Bây giờ con tu, con nhiếp tâm cho kỹ lưỡng, không có niệm, phải không?
Con tu cho kỹ lưỡng, hẳn hoi. Trong giờ tu, tu cho kỹ chớ đừng có để mà tu
không có kỹ. Sau đó tu rồi thì cho nghỉ ngơi đàng hoàng. Rồi bắt đầu thức dậy
là tu tập trở lại hoàn toàn cho tốt, thì cứ như vậy đúng. Thầy đã cho giờ tu mà
giờ nghỉ. Nếu mà con tu ba mươi phút thì cho nghỉ ba mươi phút, mà con tu mà mười
phút là cho nghỉ mười phút. Mà nghỉ mười phút làm sao mà ngủ kịp? Thành ra phải
tu nữa, hiểu không? Mà nếu mà tu được ba mươi phút thì mới nghỉ được ba mươi phút,
mà tu được một giờ mới nghỉ được một giờ, phải hông?
Bởi vậy các
con tu, mà càng tu mà chất lượng càng xa thì cho nghỉ đúng giờ. Mà bây giờ tu
có năm phút mà nghỉ năm phút, làm sao nằm xuống ngủ liền được? Có phải không?
Cho nên vì vậy mà đây là phải đi tới đi lui rồi, xả ra đi tới đi lui rồi vô tu
năm phút nữa, phải không? Còn tùy theo cái chỗ mà cái thời gian mình nhiếp tâm,
đạt được cái nhiếp tâm của nó. Rồi an trú cho được rồi thì bắt đầu bây giờ đó,
lúc nào mà tu mà lúc nào ngủ. Nghĩa là từ ba mươi phút trở lên thì mấy con khỏe
rồi. Có giờ tu, có giờ ngủ đàng hoàng. Mà sợ mà tới chừng đó rồi vô ngủ nó
không chịu ngủ, nó mới chết chớ! Bởi vì nó tỉnh rồi, nó không chịu ngủ. Nó
không ngủ, bởi vì nó tỉnh rồi, nó đâu có chịu ngủ đâu. Nó cứ tỉnh tỉnh hoài đó,
nó không chịu ngủ.
Có gì không
con?
Phật tử: Dạ, thưa khách Thầy.
Tu sinh: …
(36:43) Trưởng
lão: Không! Bây giờ thì con, bây giờ đó, con ngồi xuống đi con, đừng quỳ
con để mỏi. Bây giờ đó, con nên tu nhiếp tâm trở lại cho có chất lượng. Từ một
phút con nhiếp cho đạt được cái chất lượng, thời nào con tu cũng được, cho được.
Rồi còn cái “An tịnh thân hành” hoặc là “Cảm giác toàn
thân”, Thầy chưa có dạy tới những cái đề mục đó đâu. Chừng nào mà Thầy dạy
tới thì đó là cái phương pháp để dẫn nó vào cái trạng thái đó, thì Thầy dạy.
Còn bây giờ chỉ cần biết, như con tu hơi thở thì: “Hít vô tôi biết tôi
hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi hít vô thở ra, tác ý theo để dẫn
cho nó hoàn toàn cho nó đừng có niệm khởi trong một phút.
Rồi một phút
thuần rồi, tăng lên hai phút. Hai phút được rồi, tăng lên ba phút, dần dần dần
tăng lên cho đến ba mươi phút. Thì ba mươi phút rồi, Thầy mới dạy cho con an
trú, an trú cái hơi thở. Mà an trú được trong hơi thở rồi, thì mới dạy con cái
pháp khác, chớ không phải là dạy an trú có nhiêu đó đâu. Mà khi an trú được rồi,
thì dạy tới cái pháp khác. Bây giờ tới cái pháp Tứ Chánh Cần hoặc là Tứ Niệm Xứ,
nó đi ra khỏi cái hơi thở rồi, nó không còn ở trong hơi thở.
Thì bây giờ
cái đầu tiên mà mấy con tu cho được, là mấy con phải nhiếp cho được trong hơi
thở, nếu mấy con tu hơi thở. Còn các con mà không nhiếp trong hơi thở vì cái đặc
tướng của mình thì nhiếp trong cánh tay hoặc nhiếp trong bước đi. Thí dụ như mấy
con mà có cái đặc tướng, cùng học chung một lớp phải không? Mà bây giờ cùng nhiếp
tâm ở trong năm phút đi, trong một phút đi. Thầy nói nhiếp trong một phút, coi
như đó mấy con đồng nhau đó, nhưng mà cái pháp tu mấy con khác. Một người tu
hơi thở, một người tu cái cánh tay đưa ra đưa vô, một người đi kinh hành thì có
khác nhau, chớ đâu phải không khác nhau. Bởi vì pháp khác, người ta đi còn mình
ngồi, khác rồi, phải không? Người ta đưa tay ra, mình ngồi bất động thì nó khác
rồi.
Nhưng mà cái
nhiếp tâm không khác mấy con, có một duy nhất thôi. Cho nên nhiếp tâm là nó
không có niệm gì ở trong cái đi hoặc là cái đưa tay, hoặc là cái hơi thở ra vô,
nó giống nhau. Cái nhiếp thì nó giống nhau, nhưng cái phương pháp là tại vì đặc
tướng của mấy con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét