86- NHIẾP TÂM AN TRÚ ĐỘC CƯ LÀ HÀNG ĐẦU
(02:49) Nhiếp
tâm An Trú thì lấy độc cư mà làm đầu, mà tu Tứ Chánh Cần thì lấy pháp nhẫn nhục
mà làm đầu của cái phương pháp mà tu tập. Do như vậy thì trên cái sự mà nhiếp
tâm, thì hôm nay Thầy đến đây, là mấy con thấy là có một số người nhiếp tâm
trong ba mươi phút đạt được rồi, thì các con mà ba mươi phút đã nhiếp tâm được
rồi, thì bây giờ mấy con sẽ tu như thế nào để tiếp tới?
Tức là An
Trú Tâm cho được. Nghĩa là trong suốt cái thời gian mấy con ngồi, hoặc là mấy
con đi mà thân tâm của mấy con phải được an trú ở trong cái thân hành đó. Thân
hành đó có nghĩa là hơi thở hoặc là bước đi, hoặc là cánh tay đưa ra vô, mấy
con phải an trú ở trong đó. Thì bắt đầu cái giai đoạn này không còn Nhiếp Tâm,
mà giai đoạn này là giai đoạn An Trú.
Và các con
người nào mà chưa nhiếp tâm được ba mươi phút, mới được năm phút, mười phút,
thì hãy dùng cái pháp Như Lý Tác Ý để mà dẫn cho nó được. Bây giờ không phải tu
năm phút, mười phút nữa mà ba mươi phút, dẫn một lèo vô ba mươi phút, nhắc; cứ
nhắc cho đến khi chuông đồng hồ reo đúng ba mươi phút thì mấy con xả ra, các
con nhớ chưa? Nhớ cho kỹ!
Người nào mà
nhiếp tâm còn vọng tưởng chưa được ba mươi phút, thì phải dùng pháp Như Lý Tác
Ý trong một tuần lễ. Tất cả mọi người ở trong cái lớp này đó phải, nếu mà nhiếp
tâm thì mấy con phải trong một tuần, phải nhiếp cho được ba mươi phút, không có
được người nào sót. Nếu mấy con sót thì coi như là mấy con dở lắm! Đi tu mà
không gan dạ, đi tu mà không nhiệt tâm, như vậy là đi tu không có ích lợi.
Phải mấy con
tự phạt mình, chứ không lẽ Thầy lấy roi mây Thầy đánh? Đánh cho mỗi đứa một chục
roi thì coi nó xấu hổ với bạn bè lắm. Hay hoặc là ngồi đây mà chép bài phạt cho
mấy con thì như vậy là mình còn là học trò nhỏ, không có được!
(04:44) Cho
nên ở đây, thật sự ra Thầy nói nó dễ, nó không khó, nhưng mà kỹ lưỡng cẩn thận.
Đức Cẩn Thận: thì mấy con phải cẩn thận từng cái hơi thở, từng cái cánh tay đưa
ra vô, từng cái câu tác ý, từng cái bước đi của mấy con cẩn thận thì Thầy thấy
rằng suốt trong ba mươi phút, mà một buổi Thầy đâu dạy mấy con tu nhiều. Một buổi
sáng mấy con tu có ba mươi phút thôi! Dồn hết sức lực trong ba mươi phút, tu một
buổi sáng thôi. Còn tất cả những cái giờ phút khác, mấy con sẽ làm công việc
khác là mấy con sẽ đọc sách, hoặc là mấy con sẽ làm bài để triển khai cái tri
kiến của mình. Đến buổi chiều mấy con cũng tu ba mươi phút thôi, nhiếp tâm ba
mươi phút thôi.
Rồi còn những
giờ khác, thay vì mấy con nghỉ thì mấy con lại làm bài, làm này kia. Nếu mà nghỉ,
nếu mà được nghỉ mà nghỉ thật sự mà đơn giản, mà nghỉ để mà xả hơi mà không làm
gì hết, thì Thầy nghĩ rằng mấy con sẽ tu tập cầm chừng, cầm chừng! Thì nó mất
thì giờ mấy con vô ích, hơn là để cái tri kiến của mấy con xả tâm là tốt nhất,
mấy con nhớ chưa?
Thầy dặn kỹ
rồi. Thì sau là mỗi người phải ba mươi phút hết. Nghĩa là không quyết tu thôi,
mà tu thì phải quyết định là ba mươi phút hết. Nghĩa là ngồi đó mà nhiếp trong
hơi thở bằng phương pháp dẫn nó vào ba mươi phút, chứ không có được thả lỏng. Kỳ
sau mà Thầy có đến thì Thầy sẽ hướng dẫn kế tiếp đi vào An Trú, những người mà
chưa được ba mươi phút.
Còn các con
mà được ba mươi phút rồi, thì từ đây về sau mấy con phải an trú cho được. Chứ
không có còn nói gì hết, một tuần lễ sau phải an trú cho được.
Thì tuần tới
phải tu Tứ Niệm Xứ. Thì mấy con thấy Thầy dạy đâu có bao lâu đâu. Nếu mà vài ba
tuần nữa thì mấy con làm chủ được Sống - Chết rồi, có gì đâu, thì Thầy khỏi Thầy
mất công Thầy dạy!
À, Coi như
là xong rồi. Bây giờ muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Mấy con
hét lên một tiếng nói, cái nó theo đó rồi thì Thầy còn gì mà đến lớp đây mà dạy
nữa, phải không? Mai mốt là đưa mấy con đi ra ngoài Nghệ An, Hà Tĩnh, hoặc là
chỗ nào mà có Trung Tâm An Dưỡng mà đi dạy, chứ còn ngồi đây hoài sao? Tu rồi,
phải không?
(06:52) Thầy
nói thật sự ra, bây giờ từ hôm đó tới nay mấy con thấy: từ cái chỗ mà ba mươi
phút mấy con chưa có nắm vững. Bây giờ ba mươi phút, có một số người được ba
mươi phút rồi, thì mấy con phải tăng lên an trú cho được ba mươi phút chứ. Thầy
có dạy mấy con một, hai giờ đâu mà mấy con khó làm, ba mươi phút thôi.
Mà bây giờ
nhiếp tâm được ba mươi phút thì phải An trú. Mà an trú ba mươi phút được rồi,
trong tuần sau mà ba mươi phút được rồi, thì phải đưa tới nữa chứ làm sao?
Không lẽ mà cứ tu là ba mươi phút hoài sao? An trú rồi thì tức là phải kéo dài
cái thời gian đó ra. Kéo dài cái thời gian đó ra, an trú cho đến sáu tiếng đồng
hồ trên Tứ Niệm Xứ.
À, bây giờ
ba mươi phút phải an trú cho được. Được rồi, thì Thầy sẽ hướng dẫn cách thức
cho mấy con kéo dài trên sáu tiếng đồng hồ của trên Tứ Niệm Xứ. Mà khi sáu tiếng
đồng hồ được rồi thì mấy con mới tập Tứ Thần Túc, các con hiểu chưa? Cái bước
đi của mấy con mà, lớp này được rồi thì mới tăng lên.
Còn bây giờ
mấy con ba mươi phút chưa được mà mấy con tăng lên. Chừng mà Thầy tăng lên cao
mà thấy mấy con không được, Thầy kiểm tra lại cái cho tuột xuống. Bởi vì mấy
con tu tập không nổi mà mấy con lên nữa, chới với rồi. Không được! Cho xuống,
cho xuống lớp tập lại. Thí dụ như bây giờ cái lớp Nhiếp Tâm chưa trọn vẹn thì bắt
buộc phải nhiếp tâm. Thầy kiểm tra lại, thì phải cho nhiếp tâm trở lại chứ sao?
Bây giờ Thầy
cho mấy con lên, mà trong khi người ta lên người ta tu Tứ Niệm Xứ rồi, bây giờ
mấy con lại an trú không được. Thì Thầy thấy rằng an trú không được là mấy con
phải trở về cái lớp Nhiếp Tâm cho được đàng hoàng thì an trú mới được. Bởi vì
nó còn sơ sót ở trong cái sự nhiếp tâm, cho nên an trú không được.
(08:30) Tuần
sau Thầy đến mấy con an trú được không? Người nào an trú được thì lên lớp tiếp
tục tu Tứ Niệm Xứ. Còn cái người nào mà an trú chưa được thì lúc bấy giờ Thầy
xét lại, duyệt lại. Chứ bây giờ mà duyệt lần như mấy con này mất thì giờ nhiều
lắm. Cho nên, vì vậy mà các con hãy tập, người nào được thì cứ nâng lên, mà người
nào không được, kiểm lại. Cho người đó tập lại căn bản hơn một chút, chứ không
phải bỏ. Rồi từ căn bản đó chúng ta sẽ an trú được. An trú được rồi chúng ta sẽ
đồng thời chúng ta cùng nhau lên. Còn người nào mà từ năm phút, ba phút mà nhiếp
tâm, mà bây giờ thì phải tăng lên ba mươi phút.
Rồi bây giờ
trong cái số mà các con nhiếp tâm mà không được, không được nhiếp tâm mà lên ba
mươi phút nó cứ bị niệm này hay là hôn trầm, thùy miên, mới coi theo từng đặc
tướng đó mà đưa mấy con về Tứ Chánh Cần. Hoặc là dạy cách thức cho mấy con phù
hợp với cái đặc tướng của mấy con, để mấy con nhiếp tâm cho được. Còn nhiếp tâm
không được nữa thì nó bị rối loạn hô hấp, hoặc là như thế nào thì cứ đẩy cho mấy
con qua bên Tứ Chánh Cần mà tu tập. Tại sao vậy?
Tại vì cái đặc
tướng, cái hoàn cảnh của mấy con, nó chưa cho phép mấy con ở trên cái chỗ Nhiếp
Tâm - An Trú. Buộc cho mấy con đi qua Tứ Chánh Cần, để cho mấy con vừa ngăn ác
vừa diệt ác, xả tâm. Nhưng mà mấy con nỗ lực, mấy con tu tập thì mấy con cũng
đi tới Tứ Niệm Xứ như thường. Phải không? Cái hoàn cảnh của mấy con. Như bây giờ
mấy con đang ở nhà bếp giúp cô Út mà bắt mấy con nhiếp tâm an trú, thì mấy con
chắc chuyện đó hết nổi rồi, có phải không?
Cái hoàn cảnh
của mình mà, mình phải tu theo cái hoàn cảnh chứ. Chứ mình tu hơn sao được cái
chuyện đó, bởi vì cái duyên của mình. Mà cái duyên của mình là vì tất cả mọi chị
em, mọi người ở trong Tu viện để cho mình cùng nhau cộng tác nhau, để cho mình
tạo thành một cái bữa ăn cho những cái người tu tập ở đây. Thì như vậy mình dám
làm cái điều này, do đó mình cũng vẫn có pháp tu chứ. Các con cũng vẫn có pháp
tu để đi đến Tứ Niệm Xứ, chứ đâu phải không.
Cho nên cái
hoàn cảnh của mấy con mà Nhiếp tâm - An trú thì mấy con thấy: khi mà mấy con về
như vậy mà mấy con thấy về pháp của mấy con, mà mấy con nhiếp tâm được thì mấy
con cũng vẫn nhiếp để sức định tỉnh của mấy con tăng lên, để cái Hạnh Nhẫn Nhục
của mấy con càng cao hơn chứ có gì đâu!
(10:40) Ai
mà cấm cản cái sự Nhiếp Tâm của mấy con? Chẳng hạn bây giờ đến nhà bếp mấy con
giúp, mấy con làm cái này kia, thì luôn luôn mấy con ở trên Tứ Chánh Cần chứ
gì? Ngăn ác - Diệt ác chứ gì? Nhưng mấy con muốn tăng thêm cái sức nhẫn nhục của
mình, tức là cái sức Định Tỉnh, tỉnh táo, bình tĩnh của mình trên, trước cái
hoàn cảnh nào ngặt nghèo để cho cái tâm mình nó bất động chứ gì? Thì cái sự Nhiếp
Tâm của mấy con, Nhiếp Tâm và An Trú thì mấy con tập thêm. Điều đó điều tốt của
mấy con thôi, chứ đâu có gì nữa đâu mà không có…
Còn người
ta, chỉ riêng người ta nhiếp tâm an trú để người ta đi vào Tứ Niệm Xứ, thì người
ta phải giữ Hạnh Độc Cư trọn vẹn để người ta đi vào đó. Cái hoàn cảnh người ta
thuận tiện, người ta được ở trong lớp, người ta tu tập. Thì như vậy là, rõ ràng
là các con đừng nghĩ rằng mình tu tập mà những người khác phải cực khổ lo lắng
cho mình có bữa ăn. Còn riêng mình ở trong thất thì mình thấy mình sao đâu, nó
không xứng đáng. Không phải đâu mấy con!
Khi mình ở
trong thất, mình nhiếp tâm an trú để mình thực hiện được, cũng là một sự đền
đáp công ơn của mình đối với những người mà cực khổ. Chẳng hạn bây giờ trong lớp
của chúng ta bên nữ mà có ba người, năm người mà tu mà chứng đạo được, tức là
làm chủ được rồi thì cái công ơn đó đó, danh vang đó đối với cái người nữ, tất
cả những Ni đoàn nữ ở trong cái giới Nữ, mà ở trong cái Tu viện của chúng ta có
phải là ảnh hưởng tốt không? Tốt hết, đâu có gì hết!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét