89- CHỨNG ĐẠO LÀM CHỦ NHÂN QUẢ
(25:29) Cái
sự chứng đạo là có nghĩa là sự có đủ lực để làm chủ sự Sống-Chết của mấy con là
chứng đạo. Chứ đâu phải chứng đạo đầu của mấy con vầy, hào quang nó phóng ra
sáng trời, sáng đất nó mới là chứng đạo đâu? Đâu có cần cái hào quang nó sáng
gì đâu? Nó bình thường. Nhưng mà mấy con muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi
nào sống. Mấy con biết rõ ràng là bỏ cái thân này mấy con ở đâu, cái trạng thái
đó nó luôn luôn.
Thì bây giờ
mấy con thấy nè, Thầy nói ba mươi phút thôi mấy con nhận thấy rất rõ, ba mươi
phút An trú thì cái trạng thái Bất Động - Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự nó rõ
ràng, chứ nó còn đòi hỏi chỗ nào nữa? Đó là cái Niết Bàn của mấy con rồi, cái
chỗ mấy con bỏ cái thân này là mấy con về đó rồi, chứ đâu còn gì nữa. Cho nên Tứ
Niệm Xứ nó ngay đó, nó đã xác định được cái Chân Lý của nó rồi. Cho nên nó đâu
có còn khó khăn đâu mấy con. Nó rất dễ dàng!
Nghe nói nó
làm chủ thì nghe nói, các con thấy đâu có ai mà muốn, bây giờ cái thân nó muốn
chết thì, thôi mấy con cứ chịu chết thôi chứ, mấy con thấy cái chuyện đó khó chứ
gì. Nhưng mà đối với đạo Phật thì nó đâu có khó đâu! Nó không có khó đâu! Tại
vì nó có cái lực rồi, nó bảo phải sống là phải sống, không có cãi. Cái thân này
không có cãi, Nhân Quả không có cãi được! Các con hiểu Nhân Quả không có cãi được
cái người tu chứng! Nó không có sai được cái người tu chứng đâu!
Thay vì cái
quy luật tới cái thời điểm đó cái thân này phải chết, cũng như Thầy ví dụ như
Thầy sáu mươi tuổi chết, mà giờ tám mươi mốt tuổi không chết tức là nó sợ Thầy
chứ gì? Nhân Quả nó đâu có sai Thầy, Thầy đâu có nô lệ nó được đâu, nó sai Thầy?
Cho nên Thầy kéo dài, nó cũng nó đứng ngoài nó ngó chứ nó đâu có làm chủ Thầy
được, các con hiểu chưa?
Chứ còn con,
mấy con chưa có đủ cái sức làm chủ, nó chỉ, nó bảo kéo cái cổ cái người đó đi
cho rồi. Nó vô nó siết cái vòng họng, nó cứ lôi cho mấy con tắc thở, cái mấy
con chỉ còn nước đem chôn thôi chứ không có cách nào khác hơn hết! Các con hiểu
chưa?
Còn Thầy bứt
cái vòng họng đó ra: "Tao nhất định là không, không
có kéo cổ tao được đâu". Thì Tử thần nó đến đây nó lôi Thầy không được,
con hiểu chưa?
Cho nên Thầy
muốn sống là sống muốn chết… Nhưng mà sống mà khi mà cái tâm giải thoát rồi, mấy
con nghĩ nó đâu có phải như cái người đời, nó đâu có thích ăn. Các con còn ăn
cái này ngon, cái kia dở, mấy con còn thích tức là còn dục. Còn người ta đâu
còn dục. Cho nên người ta ăn là một cái chuyện hành hạ người ta. Ăn phải nhai,
phải nuốt nó cực gần chết! Ngồi chơi không sướng hả, ngồi chơi mà thanh thản,
các con thấy không?
Bây giờ ngồi
chơi thanh thản, nó không có đói khát, nó không muốn ăn, không muốn thèm gì hết.
Có phải là cái đó là cái hạnh phúc không?
Còn bây giờ
ăn, thì mấy con phải nhai nuốt, rồi phải đi rửa bát, rửa chén. Mặc dù là cái
bát của mấy con vầy chứ, mấy con phải đi rửa nó cực chứ đâu phải sung sướng gì
đâu! Ăn rồi phải rửa, phải cực. Rồi người ta phải nấu nướng, rồi đủ thứ cực hết,
chứ đâu phải là khi không!
(28:07) Cho
nên sống mà mình làm chủ rồi thì người ta không có muốn sống ở đây, cái đời này
ăn cái đồ bất tịnh, dơ. Nhưng mà khi mà thương xót mấy con, ở đây để chịu, để
chịu đựng ăn những cái đồ bất tịnh này, chứ người ta đâu có ham sống. Tiền bạc
người ta đâu có thèm. Còn mấy con còn ham tiền bạc, còn tính ờ, bạc tỷ này kia,
rồi sắm xe cộ đồ chạy tới chạy lui, chứ người ta đâu có ham. Cái thứ đó là thứ
mệt! Các con thấy!
Lên xe ngồi
thì có người lái, nhưng mà người ta đi người ta còn mệt gần chết, ở đó. Còn mấy
con lại khoái đi ra dòm cây cỏ, xe chạy đồ, dòm người nhà cửa đồ này kia. Mấy
con còn thích tức là còn dục. Từ đó người ta biết cái tâm dục của mấy con, mấy
con mới ham thích sống, mấy con mới sợ chết! Còn người ta, cái người mà tu rồi
người ta không có sợ. Người ta mong làm sao để mà tạo cho Chúng sanh tu tập được
cái chánh pháp, cái giáo pháp rồi, đem lại cái sự an ủi cho mọi người rồi thì mấy
con tu tập xong, là mấy con thay Thầy. Để rồi Thầy đi vào Niết Bàn, chứ bắt Thầy
cứ ở cái thế gian này, trời đất ơi, ăn uống nó cực khổ chứ đâu phải không, các
con thấy không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét