102- PHẢI TU TẬP THẬT CĂN BẢN
(00:00) Trưởng
lão: “Cái việc làm của chúng tôi như vậy đó” thì các con sẽ
làm được tất cả mọi thứ chuyện khó khăn. Cho nên đừng có lo điều gì!
Thì cái phần
con, Thầy nhắc nhở để con thấy rằng cái trách nhiệm và bổn phận phải làm gì, rồi
coi thông tin như thế nào?
Tu sinh
Thanh Quang: Con
kính bạch Thầy, con xin thưa việc tu của con. Con thưa Thầy, ngay lúc này thì sự
tu của con nó khác với khi trước rồi. Bây giờ nếu Thầy hỏi rằng: “Những
ai đã ngồi được ba mươi phút mà không có khởi niệm?” Ngồi ở đây thì
hôm nay con dám giơ tay để xin được ngồi, chứ không phải như hôm trước là con
tu năm phút nữa. Đợt hôm xưa ở miền Bắc con về thì tâm con rất động và thân động
mà con không lường được.
Hôm Thầy kiểm
tra thì nhận xét là thân con bị động quá. Con thấy sợ rùng người, thì con biết
là cái thứ nhất con sợ là suốt mấy năm tu tập, tu đến giờ là trôi tuột hết rồi.
Lại đúng như thời kỳ ban đầu không khác một chút nào cả, cả thân cả tâm đều rất
động. Nhưng mà vẫn động như thế rồi thì con thấy ân hận.
Ân hận là
trong những ngày mình đi vừa rồi, mình không lúc nào cũng luôn nghĩ đến chuyện
tu, để giữ cho tâm nó bất động trước tất cả các chướng ngại pháp, để tìm một
cái cách tu riêng để giữ mình, mà gây ra cho mình tự buông lỏng để cho nó tuột
mất pháp và mình không còn giữ được tâm của mình và thân không giữ được mình nữa,
cái điều như thế là con ân hận!
Có cái điều
thứ ba nữa là trong ngay khi đó thì con thấy dốc dậy, quyết chí bằng được chứ
không thể để cái chuyện như thế này được. Tuổi cao rồi, già rồi, sự tu mà như
thế này thì uổng phí tất cả. Nên là trong những ngày vừa qua con tu thật cần mẫn,
thế là hôm mồng bốn và hôm mồng năm vừa rồi con ngồi con tu thì con đã kéo được
năm phút hơi thở lại là không có khởi, không có niệm.
Thế và liên
lục những ngày như thế thì con thấy đều không có khởi, không có niệm trong khoảng
năm phút, bảy phút. Cứ tập năm phút thì con lại nghỉ ba phút, con bấm chuông đồng
hồ thì ba phút ấy lại thả lỏng đầu cũng lại không có niệm nữa, thì cho nên thấy
được là tám phút chứ không phải là năm nữa.
Hôm qua được
Thầy dạy Thầy sách tấn như thế thì con về con tự kiểm điểm, con tự phát sinh là
mình học đi, lâu nay là chỗ con tu lười. Tức là tu theo cái kiểu chưa thật là
tinh cần, chưa thật là nhiếp tâm trong từng hơi thở một. Hiểu thì hiểu như thế,
nói thì nói như vẹt nhưng mà việc làm thì chưa thấy đến nơi đến chốn.
(02:59) Thế
tức là thí dụ những ngày vừa rồi ở ngoài Bắc là đêm nào cũng cứ hai giờ con tu
đến sáng, thì không có hôm nào bỏ tu cả. Nhưng vì trời rét ngồi lạnh, cả một
cái chăn bông khoác lên người ngồi xong rồi kéo dài hàng tiếng, thế xong lại tựa
lưng vào tường tiếp, thả lỏng đầu cho nó nghỉ ngơi, thế là nó ngủ lúc nào ạ. Tức
là ở trong một cái trạng thái vừa tu vừa lười lắm, mà không ngủ không được. Thế
thì đến bây giờ mấy ngày nay từ hôm qua Thầy dạy như thế, thì ngay từ chiều hôm
qua sau khi học xong trời mưa, con ngồi đây con quyết tu ba mươi phút và ba
mươi phút ấy không có niệm.
Thì có một lần
nó hơi xẹt ở trong đầu, tức là cái vọng là lúc chiều con phát biểu là cái đức
yêu tổ quốc. Thì trong lúc đấy là nó xẹt ở trong đầu cái điều mà mình, nó
thoáng cái ý nghĩ về tình yêu tổ quốc, thế thôi chứ nó không thành ý và cũng
không bị duyên nó kéo ở trong đó. Thì thoáng thế và con nhận thấy thế này, thế
với ba mươi phút buổi chiều hôm ấy thì con thấy thế.
Cái thời tu
tối hôm qua và thời tu buổi sớm hôm nay, thì tối hôm qua cũng ba mươi phút thì
con ngồi trước cửa cũng như thế.
Nó lén vào
hai lần thì con tỉnh con biết ngay là nó lén vào, thì lần này con vẫn cứ bám
sát hơi thở, tác ý đúng đủ là cứ năm hơi thở nữa thì tác ý một lần, năm hơi thở
tác ý một lần. Điều này đúng là từ xưa đến nay con chưa bao giờ thấy như thế.
Con cũng nhận thấy cái khuyết điểm và một cái bài học rất sâu sắc đối với con
là con đơn giản trong cái chuyện con cho là năm hơi thở lại tác ý một lần, cái
này là để cho người mới vào tu, những người ở cái trình độ thật là sơ cơ, thật
là thấp người ta mới tu thế, chứ làm gì có mức thế.
Thì ra lâu
nay con vẫn cứ mắc ở cái chỗ đó và con không thực hiện như thế. Thế nhưng đến
chiều hôm qua thì con căng ra và tỉnh táo vừa bằng cái sự buồn khổ, thế rồi bằng
cái ý chí quyết tâm, thế thì ngồi dứt khoát là phải bằng được phải thắng nó,
không thế thì không thể không được. Thì là con bắt đầu tập theo đúng năm hơi thở
thì hôm qua con đạt được không thể tưởng tượng. Và thật là bất ngờ, tối hôm qua
con vẫn giữ được, tối hôm qua ba mươi phút bị hai niệm thế thôi.
Và đến sáng
hôm nay thì con không ngồi một tăng nữa mà ngồi hai tăng liền. Tăng thứ nhất ba
mươi phút rất tốt, thế sau đó con nghỉ ba mươi phút cho đầu óc thật thoải mái,
cho lướt qua. Và bây giờ lại ngồi ba mươi phút như thế, tiếp theo thì sau con
thấy là: “Thôi, hai lần như này là đủ lắm rồi, về bắt đầu đọc sách”.
Thế con thưa Thầy là đến bây giờ thì con lại bắt đầu thấy vui, thế là không sợ
gì nữa rồi! Như thế này thì sư Giác Thường làm được, mình chắc chắn phải làm được
như sư Giác Thường, thầy Viễn Chí cũng phải như thế chứ không thể rằng là khó.
Thế thôi con
xin phép Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét