105- TÁC Ý TRƯỚC TỪNG HÀNH ĐỘNG
(14:31) Trưởng
lão: Thiện Đức I, con! Thiện Đức có không con? Có, con. Con đi cái pháp mà
mình vừa đi kinh hành mười bước, rồi ngồi xuống hít thở năm hơi thở. Buổi sáng,
buổi chiều như vậy là con tu cái pháp đó rất tốt, nó vừa phá hôn trầm, thuỳ
miên, nhưng vì nó còn tạp niệm phải không con? (Dạ, thưa Thầy) Con cố gắng dùng
cái pháp Như Lý Tác Ý con dẫn từng cái bước đi của con, thì con dẫn từng cái
hơi thở. Khi con ngồi xuống con nhắc: “Ngồi xuống!”, con cũng
nhắc bảo ngồi xuống chứ không phải là chỉ đợi hơi thở ra vô con mới nhắc nó
đâu.
Mà khi mà
con đứng lại thì con cũng bảo: “Đứng lại!”, con đang đi kinh
hành mà. Mà đi kinh hành con phải nhắc từng cái, dùng cái pháp tác ý dẫn nó.
Thí dụ như chẳng hạn bây giờ: “Chân mặt bước!” thì con bước
chân mặt. “Chân trái bước!” thì con bước chân trái. Mà khi con
muốn đứng lại: “Hai chân đứng lại!” thì con đứng lại, phải
không? Đứng lại rồi thì bảo: “Bây giờ hai chân co ngồi xuống!”, con
cũng ra lệnh ngồi xuống như cái pháp Thân Hành Niệm.
Cho nên nó,
có dẫn nó như vậy thì nó sẽ không bị tạp niệm. Rồi khi mà con ngồi xuống xong rồi: “Co
chân!”, chân này, co chân kia co xong rồi thì con nhắc: “Hít vô
tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra.” “Hít, thở,
hít, thở”… năm hơi thở. Rồi bắt đầu thì con bảo: “Thân con đứng
dậy!” thì bây giờ con mới đứng dậy. Đứng dậy rồi con bảo: “Chân
mặt bước!” thì bước hay hoặc: “Chân trái bước!”, chân
trái bước. Và cứ như vậy tiếp tục con ngồi xuống nữa. Và con tu khoảng, cái thời
gian con tu ít thôi, chừng năm phút thôi, đừng có tu nhiều.
(16:13) Mà
ráng cố gắng nhiệt tâm từng cái hành động, từng cái tác ý của cái hành động của
con, thì con làm, thì nó sẽ không có niệm. Thì nếu mà đạt được cái năm phút mà
không niệm rồi, thì Thầy sẽ dạy cũng trên cái phương pháp đó, Thầy sẽ dạy con
tiếp tục, con sẽ tu tập dài hơn. Thì đồng thời nó không còn cái lơ mơ, nó không
còn mờ mịt, nó không có cái buồn ngủ con nữa. Thì con sẽ tu tập tốt. Cố gắng
con! Cực khổ lắm!
Bởi vì cái sự
tu tập là cực khổ, cực khổ hơn là cái người học tập, cái người học trò phải thức
khuya, dậy sớm làm bài vở. Còn con phải là huấn luyện cả thân tâm, phải đi kinh
hành, phải đứng lên ngồi xuống. Rồi phải từng cái hơi thở phải tập trung rất kỹ
và phải tác ý rất kỹ, nhớ chưa? Nhớ về tập.
Tu sinh
Thiện Đức: Thì con tập
năm phút thì con nghỉ năm phút?
Trưởng
lão: Con tu tập năm
phút rồi, con sẽ nghỉ năm phút, rồi con tiếp tục, con tu tập năm phút trở lại.
Đúng ba mươi phút vừa nghỉ vừa tu ba mươi phút là con sẽ nghỉ luôn, con hiểu
không? Trong khi con nghỉ luôn thì còn thì giờ đó thì con nên đọc kinh sách hoặc
là con nên làm bài vở. Con nhớ chưa? Chứ không phải phí cái thì giờ đó đâu.
Minh Thiện
con. Con lên đây trình bày Thầy cách thức tu con. Con trình cho Thầy con nhiếp
tâm làm sao con, có được không?
Tu sinh
Minh Thiện: Dạ, kính
thưa Thầy, con là Minh Thiện, từ ngày con theo Thầy tập theo chánh pháp của đức
Phật, con lúc đầu thì như Thầy dạy con tu tập Chánh Niệm Tỉnh Giác, đi kinh hành
mười bước, hít thở năm hơi. Tại vì pháp Như Lý Tác Ý cũng được gần hai năm rồi,
nhưng mà mỗi lần đi thì niệm khởi vẫn còn, nó chưa hết, và hôn trầm, thùy miên
thì nó cũng là chưa xong, nó cũng tỉnh táo nhưng mà ngồi một lúc thì nó cũng
rơi vào hôn trầm, thùy miên.
Mà sau khi
mà tu học, về Tu viện để mà rèn nhân cách Đạo Đức Hiếu Sinh, con cũng cố gắng tập
trung vào bài vở để mà triển khai tri kiến của mình. Nhưng có lúc thì cũng là
phát biểu tốt, có lúc cũng như là phát biểu nó cũng không đúng vào trọng tâm chủ
đề. Và sau này con tập trung về vấn đề học hành nhiều, cũng như là con nghĩ về
đến những bài pháp nhiếp tâm và an trú tâm cũng chưa rành lắm. Cho nên sau khi
mấy ngày Thầy về sách tấn, lúc đầu thì hôm trước con cũng đăng ký về lập tức.
Nhưng mà sau
khi Thầy sách tấn chúng con thì con quyết chí, mà khi cái chân con thì ngồi kiết
già không được, ngồi bán già thì nó đau nhức hai cái đầu gối lắm. Kể như là gần
hai năm nay con là quyết chí mà ngồi chưa được, con xin Thầy tạo duyên cho con
để cho con ngồi cho nó vững. Con mấy hôm nay là con an trú trong cánh tay, tựa
lưng vào cái vách, dùng cánh tay đưa ra đưa vô để mà nhiếp tâm, thì như vậy thì
thưa Thầy có được không ạ?
(19:41) Trưởng
lão: Được con, được. Con dùng cách đưa tay ra, đưa tay vô nhiếp tâm.
Tu sinh
Minh Thiện: Con muốn
xin Thầy chỉ dạy thêm cho con.
Trưởng
lão: Bây giờ đó, nhiếp
tâm cho kỹ, đừng cho có cái niệm nó xen ra xen vô được. Thí dụ sáng, con thấy
bây giờ tu mười phút mà nó có niệm xen vô, con tu năm phút thôi. Năm phút hoàn
toàn là mình phải nhiếp tâm cho được, đạt cho được. Dùng hết cái phương pháp
Như Lý Tác Ý của mình, mình dắt nó từng cái hành động. Con cố gắng con làm cho
được ít cái thời gian năm phút, rồi nghỉ năm phút, rồi tu tập năm phút. Cứ như
vậy cho đến khi mà con xả nghỉ ba mươi phút, đủ ba mươi phút thôi.
Còn hoàn
toàn những cái thời gian khác thì coi như là con học tu, nghiên cứu đọc kinh
sách, phải không? Cái phần đó là phải triển khai cái hiểu biết của mình, cái
tri kiến của mình. Còn cái phần nhiếp tâm và an trú thì con sẽ nhiếp tâm trong
cánh tay của con bằng cách là đưa ra, đưa vô. Con tác ý dẫn dắt nó từng cái
hành động đưa ra, đưa vô cho đạt được trong năm phút mà không có một niệm nào
xen vô trong đó. Phải tập lại cho kỹ lưỡng hẳn hoi, rồi báo lại cho Thầy đàng
hoàng để mà đạt được cái kết quả năm phút.
Thì từ đó Thầy
sẽ cho tăng lên mười phút, chứ không phải là còn ở năm phút tu hoài đâu, phải
tăng lên. Tu là phải- không tu thôi- mà tu phải tu làm cho được, chứ không có
chịu thua nó, con hiểu không? Mình phải luôn cố gắng hết sức mình! Coi vậy chứ
nó cũng khó lắm chứ không phải dễ! Nhưng mà điều kiện là mình phải đem hết sức
lực của mình ra mình tập tu, mà mình nhiệt tâm từng cái hành động đưa tay ra,
đưa tay vô của con. Đó, nó sẽ không bị rối loạn cái hô hấp của con. Mà cánh tay
con đưa ra vô thì con phải làm cho thật kỹ lưỡng hẳn hoi, thì năm phút sẽ không
bao giờ có một niệm nào xen vô trong đó hết. Đó! Là kết quả nó như vậy.
Tu sinh
Minh Thiện: Dạ thưa
Thầy là bây giờ con nên là Thầy dạy là về an trú trong cánh tay đưa ra, đưa vô,
(Ừ) con có thể ngồi dựa lưng vô vách được không Thầy? (Được) duỗi chân ra
ngoài.
(21:37) Trưởng
lão: Duỗi chân ra ngoài thẳng, đưa tay ra vô.
Tu sinh
Minh Thiện: Và sáng
con cũng cố gắng để tập ngồi (Ừ) và phóng dật với lại lười.
Trưởng
lão: Để sau này khi
mà nhiếp tâm, an trú được rồi, thì Thầy sẽ dạy cho cách thức ngồi kiết già. Cho
nên khi mà tác ý an trú thì kiết già nó không có đau, nó không có làm cho con
khó chịu, con hiểu không? Còn bây giờ mình nhiếp tâm chưa được, mình an trú
chưa được mà mình ngồi kiết già, nó làm cho con bị ác pháp. Tức là nó đau, nó
tê, nó nhức chân con thì coi như là loạn, con không thể làm sao mà con nhiếp
tâm được, con hiểu không? Cho nên bây giờ lo nhiếp tâm cho được cho Thầy đi,
thì sau này sẽ là ngồi. Thì chừng ngồi đó Thầy sẽ dạy cách cho các con sẽ chiến
đấu lại những cái cảm thọ của cái ngồi, phải không? Cho nên lo mà nhiếp tâm cho
được, nhớ chưa? Về ôm cho chặt cái pháp đó mà tu cho đạt được chất lượng.
Tu sinh
Minh Thiện: Dạ, mấy
bữa nay con cũng cố gắng tinh tấn và cũng nhiếp tâm của mình trên cánh tay con
được, nghĩa là từ một phút tới năm phút, nghĩa là nó trở lại mấy lần, vậy con
cũng cố gắng.
Trưởng
lão: Vậy hả
con, vậy tốt. Ráng cố gắng đi con. Cố gắng vậy là tốt, được đó con.
Tu sinh
Minh Thiện: Con xin
cảm ơn Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét