118- NHIẾP TÂM 30 PHÚT CHO THUẦN THỤC
(06:16) Trưởng
lão: Về tu tập như vậy, con nên giữ gìn trong cái khoảng thời gian mà
qua Tứ Niệm Xứ, con cũng nên tu ở trong khoảng thời gian ba mươi phút thôi, chứ
không phải như mình nhiếp tâm ở trong hơi thở. Tu trong ba mươi phút để trong
ba mươi phút cho thuần thục rồi thì mới tăng lên nữa. Đừng tăng lên vội quá.
Tăng lên vội quá thì cái sức của mình nó ở trên Tứ Niệm Xứ nó không có chịu nổi,
nó sanh ra cái niệm khác, còn cái niệm khác thì nó làm cho tâm mình bị động.
Tức là mình
phải trở về với Tứ Chánh Cần chứ không thể ở Tứ Niệm Xứ được. Cho nên vì vậy mà
trên Tứ Niệm Xứ thì hoàn toàn nó không niệm. Nhưng mà vì mình nhiếp tâm ở trong
hơi thở rồi mình an trú được trong hơi thở, cho nên mình trở qua Tứ Niệm Xứ
mình tu tập thì để tự nhiên. Cho nên do đó mình chỉ có dùng câu tác ý: “Tâm
bất động thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi kéo dài ba mươi phút, rồi từ đó ba
mươi phút mình xả nghỉ chứ mình chưa có dám tăng.
Mà ba mươi
phút mà thấy đạt được cái chất lượng mà không có niệm, hoàn toàn đúng như mình
nhiếp tâm an trú ở trong hơi thở. Nó vô niệm hoàn toàn, tức là nó không có một
niệm gì khởi trong tâm của mình hết. Thì lúc bấy giờ đó mình mới dần mình tăng
lên. Từ ba mươi phút mình tăng lên bốn mươi phút, hay hoặc ba nhăm phút mà
thôi. Rồi mình tăng dần lên với cái pháp Tứ Niệm Xứ tức là tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự, rồi tăng dần cho đến một giờ. Chứ còn vội quá thì con sẽ bị
hỏng đi.
Pháp nó nhiều
quá thì nó kéo dài và đồng thời từ cái hơi thở của mình mình có cái chỗ nương.
Với Tứ Niệm Xứ thì nó có cái chỗ nương của nó là tâm bất động, thanh thản, nó
là vô hình. Còn cái kia nó có hình tướng, tức là nó có cái hơi thở, nó có hình
tướng của khi mình thấy mình có cái chỗ mình nương vào. Còn khi mà qua cái Tứ
Niệm Xứ thì nó không có hình tướng, mà chỉ biết nó có cái tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự của nó.
Tu sinh 3: Thưa Thầy thì
con ở trong tâm bất động thanh thản, an lạc, vô sự … Thầy xem có pháp nào
không ở trong bốn oai nghi, để con tập? …
Trưởng
lão: Đi, đứng,
nằm, ngồi.
Tu sinh 3: Thì con có thể ngồi được bao lâu?
Trưởng
lão: Trong nửa
tiếng, có thể nó trong bốn oai nghi, con có thể giữ tâm bất động trong đó.
Tu sinh 3: …
(08:54) Trưởng
lão: Con sẽ viết một cái bức thư trình Thầy qua cái sự tu tập đó coi
nó có sai chỗ nào không. Để rồi Thầy đến Thầy chỉnh riêng cái phần của con.
Giác Thức
đâu con? Có Giác Thức đó không con?
Tu sinh Giác Thức: Dạ, con đây.
Trưởng
lão: Con lên.
Trưởng
lão: Con nhiếp
tâm ba mươi phút, con nhiếp như thế nào? Con trình cho Thầy nghe để Thầy chỉnh
sửa lại.
Tu sinh Giác Thức: Kính thưa Thầy,
con nhiếp tâm ba mươi phút thì trong ba mươi phút đó thì không có hôn trầm,
thùy miên. Con nhiếp năm hơi thở, con thở năm hơi thở không tác ý. Từ đó con có
cái hơi thở ra con thành tâm hướng Phật, thì quả con hướng Phật thì con thấy
đau khổ lắm. Mà con có thời khóa tu tập khi đạt đến mức tu tập sáu giờ, mà con
thời khóa tu tập đến bảy giờ … sáu giờ quen rồi, nó không ngủ. Con làm thế thì
Thầy thấy có được không? Con tu thế có được không?
Trưởng
lão: Được con.
Vấn đề tu như vậy được. Mà cố gắng phải tập đến ba mươi phút hoàn toàn bằng cái
phương pháp mình dẫn tâm Như Lý Tác Ý, để cho hoàn toàn nó không một cái niệm
nào nó xen vào. Con cố gắng tập rồi đổi. Thì giờ mà con đổi qua đổi lại là tốt
không có sao hết. Cố gắng tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét