119- VẤN ĐỀ DUYỆT SÁCH ĐƯỜNG VỀ XỨ PHẬT
(11:20) Về
cái phần mà con hỏi Thầy, về cái phần mà ở trong cuốn sách Đường Về Xứ Phật.
Thì thật ra ở đây thì, trước Thầy không có đủ cái thì giờ mà Thầy đọc trở lại
nguyên cái bộ sách này.
Hầu như có một
cái, trước kia Thầy có giao cho Từ Quang, cũng như là trong lúc mà Nguyên Thanh
mà còn ở đây thì Thầy đã giao để mà chỉnh sửa trên máy vi tính lại. Thành ra phần
nhiều là những cái câu mà nói như thế này thì thật ra thì Thầy không bao giờ Thầy
nói. Cái câu “Quỷ thần ơi!”, Thầy đâu có bao giờ mà Thầy nói cái chuyện
kỳ lạ vậy. Thầy viết sách, Thầy không bao giờ mà Thầy dùng cái danh từ mà kỳ lạ
là “Quỷ thần ơi!”, con hiểu không?
Cho nên ở
đây hầu hết là, lẽ ra thì cái người mà họ duyệt cái cuốn sách, họ thấy dùng cái
chữ như vậy thì họ cũng nên bỏ. Cái ông mà duyệt sách này thì ông cũng không biết
làm sao, ông cũng không dám bỏ. Lẽ ra thì những cái người mà duyệt sách, người
ta cũng biết câu văn nó như thế nào, nó có văn hóa hay là không văn hóa. Cái
này là hầu như là người ta dùng cái tiếng thường thôi, “Quỷ thần ơi!”,
nó không có được.
Tu sinh Giác Thức: Thưa Thầy bỏ
có được không?
Trưởng
lão: Bỏ được
con! Và những cái điều mà họ thay đổi. Thật sự ra thì khi mà họ duyệt rồi, họ
đưa lại cái bản thảo mà Thầy thì Thầy không đọc, Thầy giao cho Thanh Quang đọc.
Hoặc quý thầy đọc, thì quý thầy cũng thấy làm sao để vậy, thì do đó nó qua nhiều
người mà chỉnh sửa trong này.
Nhiều khi
cái chỗ mà Định tướng rồi cái chỗ mà nhập từ cái Sơ Thiền. Thì con biết là Đức
Phật nói: “Ly dục ly ác pháp nhập Sơ thiền, do ly dục sanh hỷ lạc”, chứ
không phải là “do định sanh hỷ lạc”. Tức là câu nói của Đức Phật ở trong kinh
thì mình biết là Sơ Thiền nó chưa có định. Cái tâm nó mới thanh tịnh mà thôi chứ
chưa có định.
(13:22) Tức
là đến khi nhập Nhị Thiền nó mới có định con. “Diệt tầm tứ nhập Nhị thiền,
định sanh hỷ lạc”, những câu trong kinh Phật nói vậy. Còn “Ly dục ly ác
pháp nhập Sơ Thiền, do ly dục sanh hỷ lạc”, chứ không phải “do định sanh hỷ
lạc”. Con nhớ chỗ đó.
Cho nên vì vậy
mà ở đây, nó có những cái định tướng mà xảy ra ở trên cái Sơ Thiền thì đó là
người ta nghĩ thôi. Chứ cái tâm định đó là thuộc về giới luật, do giới luật nó
ly dục ly ác pháp, “Giới sanh Định”. Thì cái giới mà nó sanh định, thì cái định
đó nó chưa phải là định của Tứ Thiền, cho nên nó mới bắt đầu của Tứ Thiền. Cho
nên cái Sơ Thiền nó mới bắt đầu vào Tứ Thánh Định mà thôi, nó mới bắt đầu.
Thì do đó,
cho nên vì vậy đó mà cái chỗ câu mà “Quỷ thần ơi!” thật ra Thầy thấy là
người ta thêm vào mà mình không có ngờ. Ai mà dùng cái danh từ kỳ lạ vậy! Thí dụ
như nó không có cái trạng thái định tướng, mà những cái tướng đó là những cái
tướng của tưởng, nó xuất hiện ở trong cái trạng thái ly dục ly ác pháp mà thôi.
Thí dụ như mấy con nhiếp tâm và an trú tâm được, thì trong khi đó những cái trạng
thái như cái ánh sáng hào quang, hoặc là những cái tướng trạng gì, xúc tưởng hỷ
lạc đều là do cái tưởng nó sinh ra, chứ không phải là do cái định nó sinh ra.
Cho nên ở
đây nó định tướng là vì vậy. Thật sự ra thì cái trạng thái tưởng chứ không phải
là định tướng. Mà định thì nó bắt đầu từ cái diệt tầm tứ rồi, nhập Nhị Thiền nó
mới do định đó nó mới sinh ra, nó mới thấy được định của nó, chứ còn cái Sơ Thiền
thì chưa có gì hết. Cho nên ở đây thì cái câu dùng nó hơi sai ở cái chỗ “Quỷ
thần ơi!”, thì chỗ đó bỏ con.
(15:23) Tu
sinh Giác Thức: Dạ thưa Thầy, con thì tu tập có thể một ngày
chia ra năm thời được không?
Trưởng
lão: Được con!
Con thấy cái khả năng cái sức của mình có thể mình chia năm thời thì mình tu.
Còn như con thấy là nếu cái khả năng của mình, cái sức của mình ít thì mình tu
ít lại, để cho đạt cái chất lượng của cái thời gian tu mà thôi. Cái quan trọng
là ở chỗ cái chất lượng tu tập nhiếp tâm, an trú cho được trong khoảng ba mươi
phút.
Thay vì
trong một ngày một đêm bốn thời, tu tập mỗi thời nó ba mươi phút, mà mình thấy
sao có thời mình nhiếp được mà có thời không nhiếp được thì mình bỏ bớt còn ba
thời. Bỏ bớt nếu mà ba thời mà còn nữa thì bỏ bớt lại còn hai thời. Chọn hai thời
nào cho nó thuần thục, mình tập cho nó nhuần nhuyễn, rồi bắt đầu mình mới tăng
thời lên, chứ con chưa có tăng cái thời gian lên. Tăng cái thời đó, thí dụ như
là hai thời thì mình tăng lên ba thời. Ba thời đạt được rồi mình mới tăng lên bốn
thời, sáng, trưa, chiều, tối, khuya. Rồi mình có thể trong một thời mình có thể
tăng lên hai thời mà tu tập, có nghĩa là trong một buổi mình sẽ tu hai thời
thôi.
Như vậy ba
tiếng đồng hồ trong một buổi, thì mình chỉ có tu ba mươi phút thôi. Còn tất cả
những cái kia đều là mình nghiên cứu những cái gì cần thiết để cho mình triển
khai cái tri kiến của mình. Còn cái nhiếp tâm thì phải cho nó không nhiếp thôi,
còn nhiếp thì cho nó chắc, có chất lượng đàng hoàng thì như vậy mới được con.
Con về tu tập
trở lại cho nó thuần thục ở trên cái sự nhiếp tâm này, cho nó đúng với cái đặc tướng,
với sức lực của con mới an. Chứ không khéo nó hổng, nó hổng tức là nó không có
chất lượng rồi mình dậm chân tại chỗ mất. Phải đạt được chất lượng là nhiếp tâm
chuyên nhất cho thật chặt, chứ không thể nào lỏng lẻo được.
Bởi vì ba
mươi phút nó chưa phải đến cái thời gian đó, nó chưa phải tưởng nó sanh ra định.
Tưởng nó chưa sanh đâu. Và nó kèm theo cái pháp Như Lý Tác Ý thì tưởng nó không
sanh. Về tác ý, cái ý thức của mình nó còn sống luôn luôn nó dẫn, thì cái tưởng
nó không sanh ra được. Cho nên chúng ta không sợ. Con còn hỏi Thầy gì thêm nữa
không?
Tu sinh Giác Thức: Kính thưa Thầy,
con cảm ơn Thầy.
Trưởng
lão: Con ráng về
tập con, khi nào mà nó đạt chất lượng được rồi sẽ viết giấy trình Thầy. Minh
Nhân đâu con?
Tu sinh
Minh Nhân: Dạ, con
chào Thầy!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét