22-KHI XẢ NGHỈ ĐỪNG TẬP TRUNG
(17:21) Sư
Gia Quang: Kính thưa
Thầy, như vậy là xả nghỉ là đứng dậy đi, hay ngồi vậy Thầy?
(17:25) Trưởng
lão: Cũng ngồi, hoàn toàn ngồi, nhưng mà xả nghỉ. Thư giãn, xả nghỉ, đừng
có nương vào hơi thở, mà đừng có nương vào chỗ nào hết. Bảo xả nghỉ: “Tâm
Bất Động - Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự”, nhắc nó vậy thôi, rồi nó trở về với
trạng thái thanh thản của nó. Con nhớ cái Tâm - Thanh Thản - An lạc - Vô sự,
cái trạng thái Bất Động chưa? Khi mà mình ngồi tu thì mình nhiếp trong hơi thở.
Còn khi mà nhắc nó “Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự” thì tức là
mình để nó an lạc vô sự.
Bây giờ
trong một phút, thì trong lúc đó bây giờ nó chỉ nó tập trung trong hơi thở con.
Nó biết hơi thở nữa đó, thì con nhắc: “Tâm phải thanh thản, an lạc, vô
sự, không cần phải biết hơi thở”. Nhắc như vậy chứ mà nó vẫn bám hơi thở chứ
không phải không. Mà nó bám hơi thở để lát rồi con tập trung trong hơi thở có
niệm khác xen vô. Phải nhắc, thường xuyên nhắc nó con. Không phải nghỉ mà con xả
nghỉ, mà tập làm sao xả nghỉ cho nó đừng có tập trung, đừng có gom tâm mình lại
thì mới được.
Cũng là một
cái điều khó cho mấy con chứ không phải dễ đâu. Mình xả nghỉ, bây giờ tâm phải
xả nghỉ thì mình cũng ngồi y như thế này. Còn nếu mà con xả nghỉ, mà nó cứ nó tập
trung nó gom vô đó, thì hễ khi xả nghỉ, tu một phút xả nghỉ, con bắt đầu con đứng
dậy con đi. Con đi từ đây cho tới cửa, tới cửa vô trở lại đây một phút, ngồi xuống
tu lại. Thì cái đó là cái bất đắc dĩ mình mới đi. Còn nếu mà nó xả nghỉ, mình
nhắc tâm: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Xả nghỉ” thì lúc bấy
giờ đó mình không có tập trung trong hơi thở nữa, thì mình xả, nghỉ, buông
thõng ra.
Mà mình chưa
biết cách buông thõng thì chỉ còn nước mấy con đi thôi. Tại vì không biết cách
xả, con hiểu không? Còn biết cách xả tâm của mình thì mình nhắc nó: “Xả
ra, không có tập trung trong pháp nữa. Tâm phải bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”. Nói như vậy chứ không phải mình tu Tâm Bất Động - Thanh Thản - An lạc
- Vô sự, phải không? Nhưng mà nó sẽ xả, nó xả ra, thấy nó bình thường không có
gì hết. Không có thấy nó theo theo hơi thở nữa, mà thấy nó theo hơi thở là chưa
xả.
Mà chưa xả
thì thôi bây giờ đứng dậy đi kinh hành, chứ không có cách gì khác. Đi như người
đi vô sự vậy thôi. Đi cũng ngó tới ngó lui, ngó bên đây bên kia chứ không tập
trung dưới bước chân nữa. Mà tập trung thì con lại tu tập nữa! Thế cho nên phải
biết cách. Khi nào mà xả được rồi thì lúc bấy giờ tu nó mới dễ. Còn chưa biết
cách xả mà xả ra, rồi cứ ôm pháp nữa thì thôi. Bởi vậy tu mà không biết xả nghỉ
thì cũng là một cái khó chứ không phải dễ.
(19:45) Đây
không phải là tu trong tất cả thời gian. Nghĩa là đi đứng nằm ngồi đều niệm Phật
như là pháp môn niệm Phật, nghĩa là như vậy nó mới là nhất tâm. Không! Ở đây
không cần nhất tâm. Mà cần Nhiếp Tâm vào cái gì đó trong một phút thì đạt được
một phút, mà không có thì thôi. ở đây cần thiết chúng ta tu làm chủ tâm, chứ
không phải trong tất cả thời gian nào cũng nhiếp tâm hết. Không phải! Không phải
vậy đâu. Chúng ta không có tu tập cái kiểu đó đâu. Cái kiểu chúng ta khác xa.
Cho nên
chúng ta hiểu biết rồi chúng ta không lầm lạc trên cái pháp của Phật với cái
pháp của Đại Thừa. Nó hai cái pháp này nó xa lắc xa lơ. Cái kia nó tu trong bốn
oai nghi đi đứng nằm ngồi nó đều tu hết. Mà nó tu có cái nhiếp tâm để không vọng
tưởng, cho nên nó không có nghỉ, còn chúng ta nghỉ. Chúng ta có thời gian nghỉ,
nghỉ hẳn hòi, nghỉ hoàn toàn. Xả nghỉ, mà cái xả nghỉ chúng ta xả nghỉ là lúc bấy
giờ chúng ta không tu trong pháp nào hết, với cái tâm bình thường.
Cho nên mấy
con phải tập xả nghỉ. Chớ không khéo mấy con hồi nào tới giờ tu thành quen. Xả
nghỉ chứ không nghỉ đâu, ngồi đó mà hít thở, thì cái đó cũng là cái sai, nó
không phải. Cho nên phải tập con, rồi sẽ báo cáo lại cho Thầy biết trong khi mà
xả nghỉ được hay không? Để rồi còn tập cái xả nghỉ nữa, chứ không phải là nói xả
nghỉ, nghe cái danh từ thì dễ đó. Chứ mà ngồi im vầy mà xả nghỉ, mà ngồi im là
bắt đầu đó, bây giờ nó tu đó.
Mà trong lúc
mà tu thì ảnh tu không kỹ, mà trong lúc xả nghỉ lại ảnh kỹ chứ! Ảnh lại tập
trung kỹ hơn là cái lúc mình ngồi tu. Ảnh chơi cái kiểu ngược ngạo. Cái tâm mấy
con nó lừa đảo mấy con ghê gớm lắm chứ. Cho nên vì vậy đó mà xả nghỉ là phải
theo kiểu xả nghỉ chứ không phải được mà ngồi tu. Buộc nó như vậy nó mới chắc
ăn. Bởi vì ở đây là cái phương pháp tập Làm Chủ Thân Tâm của chúng ta. Nghỉ là
phải nghỉ, mà tu là phải tu.
Cũng như làm
là phải làm, mà không làm thì chơi. Chứ không có được mà vừa chơi vừa làm, cái
này không có được. Mà cũng không được mà vừa tu vừa chơi, không được, cái này
không được. Hoàn toàn là tu là tu, mà chơi là chơi. Tức là xả nghỉ là xả nghỉ,
không có được mà lộn xộn như vậy. Đó. Rồi, bây giờ có ai hỏi Thầy nữa không
con? Con, hỏi đi.
(21:55) Sư
Nguyên Tánh: Kính thưa Thầy, con là Nguyên Tánh, con kính xin Thầy chỉ dạy
cho pháp tu, bởi vì con có pháp đi kinh hành, còn Định Niệm Hơi Thở thì con
chưa nắm nên chưa có tập.
Trưởng
lão: Con chỉ đi kinh
hành không, phải không con? Nhiếp tâm ở trong bước đi kinh hành, con nhiếp có vọng
tưởng trong khi đi kinh hành, có vọng tưởng không con?
Sư Nguyên
Tánh: Con tập có lúc
thì không có vọng tưởng, có lúc có vọng tưởng.
Trưởng
lão: Con tu khoảng
thời gian được mấy phút khi đi kinh hành đó?
Sư Nguyên
Tánh: Con tập thì mười
phút trở lên.
Trưởng
lão: Mười phút trở
lên hả? Bây giờ con tập năm phút thôi. Con đi kinh hành năm phút thôi, phải
không? Từ lâu tới giờ con tập đi kinh hành rồi, Thầy không dạy các pháp khác.
Đó, dạy cái pháp mà con đã tập quen rồi, con lấy cái phương pháp kinh hành cũng
như là Thầy ngồi Thầy đưa tay, cũng như Thầy ngồi Thầy hít thở, đi kinh hành
cũng giống y hệt vậy thôi. Nó là cách thức nhiếp tâm ở trong cái bước đi của
mình thì cũng như nhiếp tâm trong hơi thở, cũng như nhiếp tâm. Đây là tập Tỉnh
thức thôi, không có gì.
Những cái
phương pháp này nó giống nhau nó không khác gì hết, cho nên con đi kinh hành là
nó đã quen rồi. Cho nên vì vậy mà bây giờ đó, thay vì con tu mười phút thì bây
giờ con tu năm phút thôi, để cho con nhiếp hoàn toàn không có niệm khởi trong
bước đi của con. Con nhớ kỹ, con tập kỹ.
Rồi sau một
tuần lễ sẽ gặp Thầy, rồi trình lại những cái pháp cho Thầy, cụ thể cho Thầy. Để
rồi Thầy kiểm nghiệm lại, Thầy thấy được, Thầy cho tăng lên. Tăng lên cho đến
khi mà nhiếp tâm và an trú trên bước đi con. Cuối cùng thì Thầy sẽ đưa con vào
cái pháp tu, con hiểu không? Phải nhiếp tâm an trú cho được rồi mới tu tới cái
pháp khác. Rồi con, (Dạ) nhớ đi. Còn ai nữa không con? Con, tới phiên con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét