30-NGỦ PHẢI ĐÚNG GIỜ
(49:56) Tu
sinh Gia Lộc: Mô Phật! Kính thưa Thầy! Hồi sáng thì Thầy dặn con là định niệm
hơi thở từ năm phút cho đến mười phút. (Ừ) Nhưng mà từ trước đến giờ con ngồi từ
ba mươi phút, có khi hơn ba mươi phút. Nhưng mà lúc sang qua tới ba mươi phút
đó thì cái chân nó mới đau, mới tê, còn trước đó thì nó không có, cái thứ nhất.
Cái thứ nhì là con tu như vậy con mở đèn được hay là để tắt đèn được?
Trưởng
lão: Thì hôn trầm
thì không nên tắt đèn, mà không hôn trầm để mà nhiếp phục tâm cho được thì tắt
đèn mà nhiếp, đừng có nhiếp ngủ thì không có được. Tắt đèn thì người ta cứ nghĩ
là mình ngủ chứ gì? Nhưng mà Thầy nói khi mà mình không có bị hôn trầm thùy
miên tắt đèn tu, coi như mình tu ở trong bóng tối nhưng mà mình rất tỉnh. Còn
mình thấy mình buồn ngủ, con buồn ngủ con biết mà, cho nên mở đèn sáng là nó đỡ
hơn. Con hiểu không?
Tu sinh
Gia Lộc: Dạ, thường
thường có khi là con tới mười hai giờ rưỡi con mới ngủ, (Ừ) rồi thời gian buổi
sáng, cho nên buổi sáng là tu tập, cho nên buổi sáng là con bị, con buồn ngủ
trong cái lúc mà…
Trưởng
lão: Vậy thì con phải
căn cứ vào trong khi mười giờ đi ngủ chứ không có tới mười hai giờ nữa. Dậy dự
phòng buổi sáng cho tỉnh táo để mà tu tập, chứ để không buổi sáng tu cứ gục lên
gục xuống. Bởi vì buổi tối tôi tu tới mười hai giờ, bây giờ tôi phải ngủ gục,
thì như vậy là không được. Tức là cái giờ đó phải đi kinh hành, hiểu chưa? Đó,
bắt đầu bây giờ tu, phải giờ giấc của con, thí dụ như bảy giờ cho đến mười giờ,
chứ không được tới mười hai giờ. Nó thức thức thì kệ nó, tới giờ đó là phải đi
ngủ.
Rồi lên giường
tác ý: “Đi ngủ, không có được thức, phải nằm ngủ”. Đó, mình nương
vào hơi thở. “Mà nếu không ngủ thì tao cho mày tới chừng hai giờ phải
thứ dậy”. Bắt chặt chẻ nó như vậy. Khi mà mình bị như vậy là giờ khắc mình
phải chặt chẻ, thời khóa mình phải đúng, không được sai. Sai là nó dễ sẽ dẫn
mình vào cái hôn trầm thùy miên, phải không?
Tu sinh
Gia Lộc: Kính thưa
Thầy, con xin hỏi tiếp thêm câu nữa. Như khi Thầy kêu con Định Niệm Hơi Thở,
ngoài cái Định Niệm Hơi Thở ra thì con có thể đi bình thường hay là..
Trưởng
lão: Được rồi, hôn
trầm thùy miên là phải đi kinh hành, chứ không có được ngồi đó mà hít thở đâu.
Hít thở rồi nó ngủ ở trong hơi thở, không có được. Cho nên khi mà thấy cái thời
gian đó mà mình đang ngồi hít thở, mà thấy hôn trầm thùy miên là đứng dậy đi
kinh hành. Cho nên đây không phải là cái pháp đi kinh hành mà chính cái hơi thở
là chính. Nhưng vì buồn ngủ, cho nên buộc lòng con phải đi kinh hành tập trung
trong bước đi để phá cái buồn ngủ thôi.
Dụng cái
phương pháp đi kinh hành để phá cái buồn ngủ, chứ không phái pháp đi kinh hành
là chính của con, mà hơi thở mới chính là cái đặc tướng của con tu, con hiểu vậy
chưa? (Dạ) Chỉ có buồn ngủ là mới sử dụng pháp đi kinh hành, có vậy thôi! Rồi
chưa? Con con, rồi con cứ trình Thầy đi, con cứ trình đi. Cứ ngồi xuống trình
đi con. Chứ đừng có lạy đừng có gì hết mất công, mất thì giờ lắm. Cứ trình Thầy
đi con.
(52:44) Tu
sinh: Thưa Thầy, hôm nay Thầy giảng con không nghe được. (Vậy à!) Dạ, nghe
không được vì con đi trễ rồi con ghi lại rồi con…
Trưởng
lão: Rồi con, con cứ
đưa cái thư đây, rồi Thầy sẽ viết cái thư, rồi Thầy sẽ trả lời con. Tu pháp gì
Thầy ghi vô đây (Dạ), bởi vì cái lỗ tai con không nghe, có phải không? (Dạ) Thầy
sẽ viết chữ, bây giờ con đọc chữ được phải không? Nếu mà đọc chữ không được thì
chỉ còn có nước lấy cái loa mà đặt ngay cái lỗ tai con mà la thôi. Rồi, thôi được
rồi, để Thầy trả lời phải không? (Dạ)
Con cứ về
đi, trả lời coi theo cái tờ giấy này mà tu. Rồi, được rồi. Thầy, cái người nào
Thầy dạy cũng được hết. Điếc cũng được mà đui cũng được, đúng không? Người nào
mà Thầy dạy tu không được đâu? Rồi, thôi rồi, được rồi. Còn con hỏi cái gì?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét