60- MỘT THỜI CHỈ TU NHIẾP TÂM 30 PHÚT
(11:37) Còn
Nguyên Tánh sao con? Nhiếp tâm được chưa?
Tu sinh
Nguyên Tánh: Mô
Phật, bạch Thầy, sau khi Thầy cho con phương pháp tu đưa tay vô, tay ra và kết
hợp với bên trong thì con thấy tu tập bên trong dễ hơn. Tức là ngồi mà hôm nay
con nhiếp tâm được, thời gian là con nhiếp tâm được là một phút thì con nâng
hai phút, ba phút nó vẫn được. Thế nhưng mà con lại cứ nghe Thầy nói là cứ một
phút là phải dừng. Một tuần này là con giữ coi như là sau đó con có khi được,
khi không.
Khi sáng thầy
Thanh Quang có hướng dẫn là, bây giờ con phải là con nhiếp thêm hai phút, ba
phút, có khi đến năm phút con cứ. Bây giờ theo ý là Thầy xem thử bây giờ, chẳng
hạn như một buổi, như chúng con khi đến tu tập ở đây, một buổi coi như là ba lần
có khi làm đến ba lần đến ba phút, rồi định thư giãn hai phút. Vậy thì bây giờ
cái thời gian đối với con thì nên tập như thế nào? Mà con thấy cái pháp Thầy
đưa ra đây con thấy là rất hợp rồi. Con thấy là con để cái hơi thở con theo dõi
tác ý xong là hít vô, thở ra, rồi theo dõi hơi thở thì được. Chớ mà nếu như
mình ức chế nó thì mình tức ngực, thành thử con thấy cái phương pháp tự nhiên
thì không làm gì cả, thấy khoẻ, mà không đau đầu, không có gì cả. Thì Thầy cho
con Định Niệm Hơi Thở tu theo cái nội đó, con muốn cái nội, coi như đưa ra bàn
tay thì thấy cái tâm nó cứ phóng dật, nó cứ phóng ra ngoài. Mà mình cái nội thấy
nó an ổn, mà thấy nó nhiếp tâm được.
Trưởng
lão: Tức là Thân
Hành Nội, cái hơi thở con, (Dạ) rồi nhiếp tâm. Vậy thì con phải tập ngay từ ba
mươi phút liền, dẫn nó bằng phương pháp dẫn cái hơi thở. Tức là cái tâm con nhắc
nó tu chung với cái hơi thở để coi nó nhiếp tâm cho được cái hơi thở con.
Tu sinh
Nguyên Tánh: Con
dẫn dẫn nó vô đạo theo cái phương pháp của Thầy là con thấy rất an ổn, mà thấy
không phóng dật. Bây giờ một thời khoá, chẳng hạn một đêm thì từ bẩy giờ đến mười
giờ con tu mấy phút ạ?
(13:28) Trưởng
lão: Coi như là trong một buổi vậy đó con chỉ tu ba mươi phút thôi.
Tu sinh
Nguyên Tánh: Có
ba mươi phút thôi?
Trưởng
lão: Ba mươi
phút thôi. Còn bao nhiêu để phá hôn trầm, thùy miên thì đi kinh hành, rồi đi tới
đi lui để cho nó đừng buồn ngủ. Cho tới giờ đó thì đi ngủ thôi. Đúng giờ ngủ chứ
không phải là, cho nên tu thì chỉ có ba mươi phút thôi. Cho nên lúc bấy giờ sống
chết trong ba mươi phút đó để mà làm chủ cho được! Có vậy thôi, chứ không phải
là thời nào cũng tu nhiêu phút, không phải vậy đâu. Tu ba mươi phút. Buổi sáng
con tu ba mươi phút, còn những thì giờ đó mà nếu mà ngồi không chơi thì không
có được, cho nên phải đi kinh hành để động thân, để tập cho nó siêng năng.
Nhưng mà cũng không phải là nhiếp tâm trong hơi thở, đi cho động thân, đi tới
đi lui, đi tới đi lui vậy thôi! Mà cũng không phải tập trung trong bước đi nữa.
Đi để biết đi vậy thôi, để cho nó tỉnh thôi, có vậy thôi.
Tu sinh
Nguyên Tánh: Vậy
là mấy hôm nay con tu lại gấp ba lần theo Thầy nói, cho nên những cái thời sau
là con không nhiếp được mà hôn trầm thỉnh thoảng nó xẹt vào. Mà thời gian thì
buổi đầu thì rất sáng suốt mà lại rất nhiếp tâm tốt, mà những cái thời gian sau
nó mệt mỏi.
Trưởng
lão: Tu ba mươi
phút thôi, tu cho nó có cái chất lượng hoàn toàn, cho nó được. Còn mình tu như
vậy nó hao cái năng lực con nhiều quá, cho nên nó sẽ bị mờ mịt, nó không có còn
rõ ràng đâu. Cái sức con người có hạn chứ đâu phải vô hạn mà tu suốt một cái thời
gian dài như vậy, mà nhiều lần như vậy thì không được. Một lần một, cho đạt được
cái chất lượng hoàn toàn ba mươi phút bằng phương pháp dẫn đàng hoàng, nó tỉnh
táo dẫn hoàn toàn.
Rồi còn lại
đó, cái thời gian đó mà con không ngủ, thì tức là con sẽ đi kinh hành cho nó đến
hết giờ thôi, cho phá cái hôn trầm thùy miên của mình thôi. Chứ còn cái mục
đích nhiếp tâm và an trú, cái mục đích nhiếp tâm là phải nhiếp được trong thời
gian ba mươi phút thôi. Nghĩa là tu ba mươi phút nhiếp tâm thôi! Còn lại cái thời
gian đó mà chưa phải là cái giờ đi ngủ, phải không? Thì con có thể ngồi triển
khai tri kiến của con làm bài, vậy nó được mà, đâu có gì đâu. Còn nếu không thì
đi kinh hành để cho nó đừng có gục, đừng có buồn ngủ. Con nhớ không?
Tu sinh
Nguyên Tánh: Con
thưa Thầy là con có trường hợp mà con, cái tri kiến của con nó cũng phát triển
được tốt, mà bài con viết con thấy được là rất nhiều, thế nhưng mà có điều là
khi mà viết như vậy thì tự nhiên nó ức chế sao mà tự nhiên người nó nóng lên,
các cái chỗ này nóng lên, mệt mỏi lắm! Thành thử là đôi khi con … đến bây giờ
những cái chỗ con viết nhiều rồi thì nếu như để thời gian con nghỉ tu tập cho
khỏe hơn hay là mình nên ngồi viết nhiều hơn bạch Thầy?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét