96- HAI CON ĐƯỜNG ĐI VÀO TỨ NIỆM XỨ
(00:00) Trưởng
lão: Trước khi Thầy nhắc nhở mấy con, mấy con biết rằng hôm nay nó nắm cho
vững cái phương pháp và cách thức tu làm sao mình đi vào được Tứ Niệm Xứ mấy
con. Quan trọng là ở chỗ mình đi vào được Tứ Niệm Xứ. Bởi vì tới cái pháp Tứ Niệm
Xứ thì đức Phật mới xác định được cái thời gian của mình là bảy ngày, bảy
tháng, bảy năm. Còn nếu mình chưa có được vào Tứ Niệm Xứ, là coi như cái duyên
mình không có được xác định cái thời gian tu chứng. Bước chân vào được Tứ Niệm
Xứ mình mới được thấy, mới thấy được cái thời gian xác định cụ thể, rõ ràng.
Bởi vì tu chứng
mà, tu chứng hẳn hoi, chứ không phải là lơ mơ, mà mấy con chưa bước vào Tứ Niệm
Xứ. Cho nên muốn bước vào Tứ Niệm Xứ có hai ngõ mình bước vào:
- Cái ngõ thứ nhất là mình đi vào
Tứ Chánh Cần. Mà cái phương pháp Tứ Chánh Cần thì ngăn ác diệt ác, sanh
thiện tăng trưởng thiện, thì nó đòi hỏi cái người tu thì phải lấy
cái Đức Nhẫn Nhục làm đầu. Nếu mà tu Tứ Chánh Cần thì phải
có Đức Nhẫn Nhục.
- Còn nếu mà nhiếp tâm và an trú,
để đi vào cái ngõ nhiếp tâm và an trú thì mình phải lấy Độc Cư mà
làm cái cách thức để mà đi vào Tứ Niệm Xứ.
Mà nếu mình
bị phạm vào cái giới độc cư thì đương nhiên là mình không vào cái chỗ mà nhiếp
tâm và an trú được. Các con có nghe rõ điều này? Còn nếu mà tu Tứ Chánh Cần mà
không giữ được hạnh nhẫn nhục thì cũng không bao giờ mà tu Tứ Chánh Cần được. Bởi
vì nó ngăn ác, diệt ác. Mà ác pháp nó tác động mà chúng ta nhẫn không được, thì
coi như đương nhiên chúng ta lúc nào cũng sân, cũng hận, cũng phiền não, mà
không thể nào chúng ta tu Tứ Chánh Cần được. Cho nên một cái người tu Tứ Chánh
Cần là cái người có cái đức nhẫn nhục, kham nhẫn, chịu đựng, ai nói gì mình nhẫn
nhục trước.
(02:13) Nếu
mà nhẫn nhục không được tức là chúng ta biết rõ chúng ta cái sự bình tĩnh, cái
sự định tĩnh tâm chưa có. Mà muốn có thì chúng ta phải tu tập nhiếp tâm và an
trú thì nó sẽ có sự. Cho nên tu Tứ Chánh Cần nó là cái người đã có cái căn bản
của nhiếp tâm và an trú, nó mới có sức định tĩnh, bình tĩnh. Còn nếu mà tu Tứ
Chánh Cần mà kham nhẫn, nhẫn nhục không được thì đương nhiên là chúng ta tu Tứ
Chánh Cần không được.
Vì vậy mà
chúng ta phải trở lại tu nhiếp tâm và an trú. Mà cái người nhiếp tâm, an trú mà
bị tức ngực, bị nặng đầu hoặc là bị các cái loại bệnh khác xảy ra, hiện ra hoặc
các cái trạng thái tưởng hiện ra thì cái người đó nhiếp tâm và an trú không được.
Cho nên phải đi qua cái Tứ Chánh Cần. Mà nếu Tứ Chánh Cần mà kham nhẫn, nhẫn nhục
không được thì đương nhiên người này không còn tu, không còn pháp nào, không
còn cửa nào mà đi vào. Cho nên khi vào Tứ Chánh Cần thì mấy con phải lấy nhẫn
nhục mà làm đầu.
Mà đi vào
cái chỗ nhiếp tâm và an trú thì lấy độc cư làm đầu, làm cái giới hàng đầu tiên
của mình để mở cái cánh cửa chúng ta bước vào Tứ Niệm Xứ. Nhớ kỹ những cái điều
này là rất quan trọng mấy con! Nếu mà không có hiểu được cái chỗ này thì mấy
con thấy tu nó dậm chân tại chỗ, nó lừng chừng, nó không đi vào.
Còn cái người
mà nhiếp tâm được, an trú được thì mấy con cứ ôm chặt pháp mà nhiếp tâm. Không
có cần mà mình phải ngăn ác, diệt ác. Tự nó, mình nhiếp tâm và an trú được thì
tự nó, nó sẽ lìa, cái ly dục ly, ác pháp. Tự nó, nó ngăn diệt, chứ chúng ta
không cần phải dùng cái tri kiến của mình.
(04:07) Bởi
vì nhiếp tâm thì tức là làm cho tâm chúng ta dính liền với cái thân hành của
chúng ta đây, nó không có niệm gì hết. Mà ngầm ở trong đó nó quét những cái
tham, sân, si, của chúng ta ra hết. Cho nên nhiếp tâm, cho nên Tứ Niệm Xứ, mà
người mà tu Tứ Niệm Xứ mà còn niệm khởi thì cái người đó không phải tu Tứ Niệm
Xứ đâu. Bởi Tứ Niệm Xứ nó trên thân quán thân tự nhiếp phục tham ưu.
Tự nó, nó nhiếp phục cái ưu phiền, cái tham, sân, si của chúng ta. Chứ không phải
là đợi có cái niệm tham, sân, si như Tứ Chánh Cần mà rồi phải quán xét bằng tư
duy.
Chúng ta hiểu
có cái niệm khởi ra để rồi mà chúng ta quán xét tư duy để xả, đó là chúng ta
đang tu Tứ Chánh Cần, cho nên Tứ Niệm Xứ nó khác. Mà muốn vào Tứ Niệm Xứ thì phải
nhiếp tâm, an trú cho được, chứ nhiếp tâm, an trú không được thì mình ngồi một
hơi có niệm. Có niệm thì làm sao mà gọi là tu Tứ Niệm Xứ được? Đó, thì mấy con
phân biệt được cái chỗ tu của mình. Mà mình là một người tu pháp nào? Mà hễ tu
pháp nào thì phải chuyên vào pháp nấy. Chứ không phải lúc mình tu Tứ Chánh Cần,
lúc thì mình tu nhiếp tâm, an trú, không phải.
Chuyên một
cái pháp đi vào, rồi tu, rồi cái thời gian tu, rồi thì xả nghỉ. Mình xả nghỉ
thì mình học hành, mà mình triển khai cái tri kiến của mình, những cái gì thông
suốt mình cần thông suốt. Bởi vì trong cái giai đoạn tu này là giới luật là
hàng đầu của mấy con, cho nên mấy con cần phải thông suốt giới luật đức hạnh.
Đó, thì hôm
nay từ một phút mà chúng ta phải tiến dần lên ba mươi phút. Nghĩa là trong tất
cả chúng ta phải tu tập trong một tuần lễ, chúng ta xem xét thấy từ tu một
phút. Đạt được một phút rồi thì phải lần lượt phải tăng lên hai phút. Hai phút
được rồi tăng dần lên ba phút cho đến ba mươi phút, nhiếp tâm an trú cho được
ba mươi phút.
(05:59) Người
tu Tứ Chánh Cần cũng vậy, cũng tu từ một phút cho đến ba mươi phút. Bắt đầu
chúng ta vào tu một phút chúng ta nhắc: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự”, rồi ngồi chờ coi có niệm nào không? Mà không có niệm,
nó không có niệm thì thôi, mà hễ có niệm thì xả ra. Mà được một phút rồi thì
tăng lên hai phút. Hai phút được rồi ba phút, ba phút được rồi bốn phút, năm
phút cho đến… Nó có niệm thì quán xả, có niệm thì quán xét. Cứ như vậy đó là
tu Tứ Chánh Cần. Mà nhất là đối tượng của cái pháp Tứ Chánh Cần là chúng ta tiếp
xúc tất cả mọi công việc, làm tất cả mọi công việc. Có những cái đối tượng họ
nói này nói kia, hoàn toàn mình xả tâm, không buồn phiền ai hết. Đó là tu Tứ
Chánh Cần ngăn ác, diệt ác.
Còn cái người
mà tu nhiếp tâm, an trú thì mấy con nên ôm pháp mà giữ gìn pháp của mình, hoàn
toàn giữ độc cư trọn vẹn tu tập. Cái điều này mấy con sẽ thấy nó chỉ có độc cư,
độc bộ, độc hành nhanh chóng. Và đồng thời mình phải nỗ lực mình tu thật tu,
nhiệt tâm với cái thân hành của mình.
Mình chọn lấy,
các con chọn lấy cái thân hành nào hợp mình, cánh tay đưa ra đưa vô nè, hợp
mình thì nên ôm cánh tay tu, chứ không cần phải tu cái khác. Mà hơi thở nó hợp
với mình thì mình dùng hơi thở. Mà không hợp thì mình, mình hay buồn ngủ, hôn
trầm thì các con nên đi kinh hành.
Đi kinh hành
thì nó có nhiều cái phương pháp như đi mười bước ngồi xuống hít thở năm hơi thở,
rồi đứng dậy đi mười bước. Đó là mình mới có cái phương pháp để làm cho chúng
ta không có buồn ngủ.
Hoặc đi kinh
hành, đi mười bước đứng lại tác ý một lần, rồi đi mười bước tác ý một lần,
không ngồi xuống. Đi hoài, nhưng mà nhớ tác ý rồi bước.
Rồi nếu mà
chúng ta thấy cần thiết chúng ta phải tu cái pháp đi kinh hành Thân Hành Niệm
tác ý từng bước đi:
“Dở chân
lên! Đưa chân tới! Hạ chân xuống! Hạ gót xuống!”.
Chân mặt
bước!” thì cũng
vậy: “Dở chân lên! đưa chân tới! hạ chân xuống! hạ gót xuống!”.
Lần lượt từng bước đi của chúng ta đều tác ý theo từng hành động của bước đi của
mình, đó là pháp Thân Hành Niệm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét