98- CHỈ TU NHIẾP TÂM 30 PHÚT
(12:42) Giác
Thức, Giác Thức đâu con? Con, con ngồi xuống đi con, con khỏi lên, con ngồi tại
ghế đi con? Lên cực lắm, ngồi đi con. Hôm rày tới nay thì con tu tập nhiếp tâm,
ở đây thì con có ghi cho Thầy rồi. Nhưng mà con nhiếp tâm thấy như thế nào? Có
được bình an không con? Có được an trú không?
Tu sinh
Giác Thức: Kính thưa
Thầy, thì hôm tới là con xin trình lại là con có là ly tham, cái tham của mình
là mình tu tập một buổi mà ba cái ác pháp là buổi đầu thì đuổi không được, hơn
một phần ba con không có nhiếp tâm được (Ừ), mà còn một phần ba là nó hay bị một
niệm vọng tưởng, còn một tai nó có tiếng nói thì như con cũng …
Trưởng
lão: Như vậy là cái,
con ngồi xuống đi con, ngồi xuống đi con. Theo Thầy thì con nên tu mỗi buổi vậy
đó một thời mà thôi. Một thời nhiếp tâm mình hoàn toàn, mình làm chủ một thời,
trong một buổi ba mươi phút thôi. Rồi buổi chiều mình tu ba mươi phút, buổi tối
mình tu ba mươi phút, buổi khuya ba mươi phút. Dồn lại những cái thời gian mình
nghỉ thì con triển khai cái tri kiến của mình qua những cái bài pháp mình đã học
về giới luật đức hạnh.
(14:13) Thầy
hướng dẫn cho con, con làm đúng, đừng làm sai con. Để cho cái khả năng mình nhiếp
tâm, an trú mình nó có chất lượng, vả lại nó vừa với cái sức của mình. Con làm
một buổi mà ba thời như vậy thì nó quá sức mình. Nó quá sức, cho nên vì vậy mà
nó bị sanh tưởng. Cho nên vì vậy mà con tu ít lại. Vì vậy nó không phải là nó
tu ít lại là nó chậm đâu, không phải đâu! Chỉ cần đạt được cái chất lượng trong
ba mươi phút không có niệm khởi. Mà con sẽ tác ý, tác ý từng cái, nếu mà con
nương vào hơi thở, tác ý từng hơi thở dẫn cho nó suốt ba mươi phút hoàn toàn.
Sau ba mươi
phút rồi xả nghỉ, con sẽ đi kinh hành chơi, hoặc là ngồi lại viết bài, đọc lại
những cái bài con viết lại. Khi mà con viết là con đọc lại, coi nó còn sơ sót
cái chỗ nào. Thiếu về đạo đức bản thân, gia đình hay là xã hội thì thêm vào mấy
chỗ đó làm con thấm nhuần được cái đạo đức. Cái đáp án đó là cái đề tài của cái
bài mấy con phải viết cái đạo đức đó. Mà khi mà đọc đi, đọc lại nhiều lần nó
cũng làm thấm nhuần cái đạo đức đó trong con. Nó lợi ích rất lớn, nó biến mình
trở thành con người có đạo đức, có đạo đức một cách rất tự nhiên.
Cho nên tập
nhiếp tâm, an trú và đồng thời để mà triển khai cái tri kiến hiểu biết của mình
để mình qua cái giai đoạn này. Trong vòng một tháng, hai tháng là coi như là mấy
con sẽ chuyển qua nếu mà nhiếp tâm được như vậy. Trong thời nào cũng được vậy
thì Thầy sẽ chuyển qua cho con đi vào Tứ Niệm Xứ. Thì trong khi Tứ Niệm Xứ thì
phải tu tập như thế nào, thì Thầy sẽ hướng dẫn cho cách thức của mấy con. Bắt đầu
tu tập trong ba mươi phút Tứ Niệm Xứ, rồi từ đó tăng dần lên một giờ, hai giờ mới
tăng lên cho đến khi sáu tiếng đồng hồ trên Tứ Niệm Xứ. Thì khi mà tu Tứ Niệm Xứ
xong, thì Thầy sẽ tiếp tục Thầy chuyển cho mấy con qua tu Tứ Thần Túc, tức là
tu nội lực.
(16:14) Cho
nên mấy con cố gắng trong cái giai đoạn này, trong khi năm cái giới nhân bản, tức
là năm cái đức nhân bản, ngũ giới đó. Mấy con còn có hai cái giới nữa. Kế thì mấy
con sẽ hoàn tất được năm cái giới, năm cái đức nhân bản. Và đồng thời thì sau
khi năm cái đức nhân bản này xong rồi, thì đương nhiên là nếu mấy con vẫn nhiếp
tâm và an trú được thì Thầy sẽ đưa qua Tứ Niệm Xứ. Từ đó ở trên Tứ Niệm Xứ mà
kéo dài được sáu tiếng đồng hồ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự thì mấy
con đã quét hết tham, sân, si.
Mà khi mà
tâm hết tham, sân, si thì ở nơi đó, thì mấy con, đó là cái trạng thái chân lý của
đức Phật, cái Niết Bàn ở tại chỗ đó. Và như vậy thì các con sẽ nương vào chỗ đó
để luyện cái Tứ Thần Túc. Mà khi có đủ Tứ Thần Túc thì coi như là mấy con nhập
các định và thực hiện Tam Minh, hoàn toàn làm chủ sự sống chết của mấy con cụ
thể. Và luôn lúc nào mấy con khi mà xả ra thì mấy con luôn ở trong cái chân lý
đó, cái trạng thái bất động đó, là cái chân lý.
Cho nên bình
thường thì tiếp duyên mọi người thì các con chủ động hoàn toàn không có để cái
tâm mình bị động nữa. Ác pháp nó không tác động được nữa. Và đồng thời một mình
con thì lúc bây giờ luôn luôn nó ở trên cái bất động đó, tức là tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Nghĩa là không có ai thì cái tâm mình nó quay trở về
với cái trạng thái bất động đó. Bởi vì mình luôn luôn mình ở trên Niết Bàn,
trên cái trạng thái giải thoát. Cho nên bây giờ nỗ lực tu cho đạt được để bước
lên Tứ Niệm Xứ cho được.
Cho nên vì vậy
mà phải ráng nhiếp tâm, nhiếp tâm đúng thì con sẽ. Nhớ là qua cái kinh nghiệm
tu thì con thấy tu ba thời thì nó bị lọt tưởng. Muốn để phá tưởng, bởi vì nó tới
cái chỗ đó là cái Tưởng nó hoạt động. Mà mình không tập như vậy để làm cho cái
ý thức của mình nó không còn có cái chủ động được nữa, thì cái tưởng thức nó hoạt
động chứ gì? Cho nên bây giờ con tu ba mươi phút thì nó đâu có hoạt động được hết.
Chủ động trên ý thức con bằng cái phương pháp Như Lý Tác Ý dẫn từng cái hành động
của hơi thở con đi vào, sau đó rồi thì con nghỉ.
(18:35) Cái
sức con nó còn, cái lực của con nó còn mà con tiếp tục con tu thì lần lượt nó
hao cái năng lượng của con. Cuối cùng thì nó hao, thì cái Tưởng thức nó sẽ hoạt
động, chứ có gì đâu. Cho nên con phải không bị tưởng thức nữa, không bị tưởng
mà cũng không cần phải phá nó.
Còn cái mà
hiện tượng mà cái người bị tưởng nhiều, con biết, ngồi nó nghĩ ngợi cái gì nó
có một. Qua Thầy kiểm ở bên nữ, cô Niệm, cô cũng ở ngoài Hà Nội. Cô nói trong
tai của cô nó nói nào là đủ thứ, nó nói người này là con quỷ, người kia là như
thế nào. Nó nói đủ thứ trong tai cô rồi, nó làm bùa, làm chú, nó này kia.
Sự thật ra
thì cô nói ra thì, tuy rằng cô trình bày những cái điều đó là những ác pháp,
nhưng mà cô là người lên đồng nhập cốt từ trước tới giờ. Cái người đó, người mà
lên đồng nhập cốt là người sống trong tưởng rồi, các con hiểu không? Bây giờ
nhiếp tâm vô thì bao giờ đồng cốt, tức là cái ông này, bà kia đều nói cô là như
thế này thế khác, cô đều nghe trong tai cô hết. Tức là qua cái Tưởng uẩn hoạt động
của cô, chứ đâu phải có ông gì mà nhập cô đâu. Nhưng mà bây giờ nó vậy thì cô cứ
vậy thôi, chứ không cách nào khác hơn hết. Đó, thì mấy con thấy đó là cái tưởng
của cái người đã sẵn có cái sự hoạt động của tưởng.
Cho nên hầu
hết là những người hầu đồng, lên đồng nhập cốt thì mấy người đó bị tưởng hết rồi.
Cho nên bây giờ họ mà ngồi lại yên lặng họ nhiếp tâm thì cái tưởng họ hoạt động.
Mà tưởng hoạt động thì coi như họ lúc lắc, họ gục gặc. Hơi thì coi như là nó sẽ
có ông này, bà kia nói trong tai nó. Thì cái đó là một cái rất là khó khăn, chứ
không phải dễ, khó khăn tu. Cho nên vì vậy mà hễ mình ngồi im bất động thì nó
hiện ra, cái tưởng nó hoạt động, nó nói trong tai của mình thế này thế khác.
(20:35) Thì
mấy con thấy trong cái sự tu tập, ở đời người ta bị ảnh hưởng quá lớn. Người ta
cho rằng mấy người ngồi đồng nhập cốt, mấy người đó nó đặc biệt. Đó như bây giờ
các con biết cô Bích Hằng? Cô sang đĩa cô có nói về vấn đề mà tìm hài cốt, cô
nói về vấn đề mà có những cái linh hồn người khác nói với cô. Nhưng bây giờ cô
trở thành một người gần như điên khùng rồi mấy con, không còn. Cho nên cái đó
là một cái ảnh hưởng làm cho chúng ta cái ý thức chúng ta nó tê liệt.
Cho nên nói
bây giờ có khi trúng, mà có khi trật. Nó không còn có mà như chúng ta còn con
người bình thường, kia nó không còn bình thường nữa, nó hoạt động bằng cái tưởng.
Cho nên vì vậy đó, khi mà nó bị cái trạng thái tưởng như vậy đó thì con đừng có
tiếp tục tu, trong một buổi vậy tu chỉ ba mươi phút thôi. Nhớ những cái điều Thầy
nói, nhiếp tâm kỹ lưỡng dẫn nó bằng cái ý thức của chúng ta vào: “Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, “hít, thở” đếm
môt, “hít, thở” đếm hai, “hít, thở” đếm
ba, “hít, thở” đếm bốn …

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét