17- NGƯỜI TU LỚP NÀO RA LỚP ĐÓ RÕ RÀNG
(37:24) Còn
như Phước Tồn, là ở trên, hoặc là Pháp Châu đều là ở trên cái pháp thanh thản,
an lạc, vô sự nhưng mà nhiếp tâm trong cái sự bất động, thanh thản đó chứ không
phải Tứ Chánh Cần. Cho nên vì vậy mà nhiếp cái khoảng thời gian nhất định là
không có niệm rồi lần lượt tăng lên.
Nó có khác
con, còn cái pháp của con có niệm thì xả, còn không niệm thì thôi. Nó khác, nó ở
trên Tứ Chánh Cần là tăng trưởng các thiện pháp. Còn cái kia thì nhiếp phục tâm
mình hoàn toàn ở trên cái sự bất động, thanh thản, an lạc, vô sự trong khoảng
thời gian nhất định, chứ còn dài nữa là nó sẽ có niệm, nó không được. Mấy con
phải tu căn bản như vậy, nó cũng giống như người ta nhiếp hơi thở, nó cũng giống
như người ta nhiếp ở trên bước đi, cũng giống như người ta nhiếp cánh tay, con
hiểu không?
Nhưng mà vì
vấn đề của mấy con là phải nhiếp và an trú cho được rồi thì bắt đầu người ta mới
đưa các con vào cái chỗ Tứ Niệm Xứ hoặc là Tứ Chánh Cần. Để rồi khi mà mấy con
nhiếp được rồi thì người ta sẽ thấy cái sức định tỉnh của mấy con ở cái mức
nào. Thì người ta sẽ xét thấy qua cái chỗ mà về cái tri kiến, mà xả tâm của mấy
con học về đạo đức, người ta sẽ xét qua cái điều kiện đó thì người ta cho vào Tứ
Niệm Xứ.
Mà không thì
người ta cho mấy con vào, khi mà những cái áp dụng những cái đức hạnh của cái đạo
đức nhân bản – nhân quả mà nó chưa rốt ráo, cái tâm tham, sân, si mấy con còn,
thì người ta cho mấy con vào Tứ Chánh Cần để mấy con gạn lọc lại một lần nữa,
thì bắt đầu mới đưa mấy con lên Tứ Niệm Xứ.
Các con thấy
ở đây Thầy dạy có lớp lang đàng hoàng chứ đâu phải là dạy bậy bạ. Còn con bây
giờ, cái duyên của con đã từ lâu đã tập quen nó rồi. Cho nên bây giờ con ở trên
Tứ Chánh Cần mà ngăn ác diệt ác sanh thiện, tăng trưởng thiện, bảo vệ cái tâm của
các con, cái chân lý tâm thanh thản, an lạc, vô sự, hiểu chưa?
Như vậy là nỗ
lực mà tu tập đi, đừng có nói là sai pháp, mà nó hợp với con là vì con thấy rất
là an ổn. Mà nó hợp là vì bây giờ con sanh thiện là con phải trợ giúp, làm cái
này làm cái kia, hoàn toàn con còn ở trong cái sự làm việc đó, con hiểu chưa?
Cho nên vì vậy mà ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện, đúng là Tứ
Chánh Cần mà con đang thực hiện. Rồi, như vậy là hợp với đặc tướng của con rồi,
không còn hỏi gì về pháp gì nữa!
Cứ vậy mà tu
mà xả tâm, thì con thấy xả ít thì giải thoát ít, còn xả nhiều giải thoát nhiều,
có vậy thôi. Xả nhanh thì giải thoát nhanh, mà xả chậm thì giải thoát chậm. Thí
dụ như ai nói gì đó, mà bây giờ tác ý xả mà bây giờ nó còn còn ở trong bụng con
thì xả nữa, xả chừng nào hết thì đó là xả nhanh, xả chậm là do con, có vậy thôi
chứ không có gì hết! Bởi vì đó là cái pháp Tứ Chánh Cần rồi.
Tu sinh
Kim Quang: Dạ,
thưa Thầy là nó vẫn còn cái niệm, thì Thầy nói tu Tứ Niệm Xứ là không còn niệm.
Trưởng
lão: Không còn
niệm!
Tu sinh
Kim Quang: Thì
làm sao để không còn niệm?
(40:06) Trưởng
lão: Bắt đầu bây giờ con cứ, con ngăn ác, tất cả những ác pháp mà nó hết,
thì nó chỉ còn một cái pháp toàn thiện. Một cái pháp toàn thiện cho nên nó
không có khởi niệm nữa, thì do đó cái pháp toàn thiện là cái pháp nào? Thì “tâm
thanh thản, an lạc, vô sự” là toàn thiện chứ sao, phải không? Mấy con nghe
thanh thản, an lạc, vô sự là cái pháp toàn thiện. Còn bây giờ cái niệm thiện,
nó niệm nó khởi ra thiện, thì bắt đầu bây giờ nghĩ phải đi ra làm cái gì đó để
giúp đỡ bạn bè của mình, để nhắc nhở.
Hay hoặc là
đang ngồi mà nó nhớ cái niệm này là bây giờ mình phải triển khai cái này để hướng
dẫn cho huynh đệ của mình, phải học cái này để truyền đạt được những tư tưởng
này thì đó là thiện. Thì do đó khi mà nó niệm, nó vậy thì con triển khai cái niệm
đó thì nó còn thiện, chứ chưa phải là toàn thiện, con hiểu không? Khi mà nó cái
cuối cùng mà con thấy ngồi đây mà mình nhắc: “Tâm thanh thản, an lạc,
vô sự”, mà để quan sát coi thử coi nó có cái niệm ác, niệm thiện không?
Bây giờ nó hết
rồi nó không còn niệm ác, niệm thiện gì nữa hết, thì biết nó đang ở trong cái
niệm toàn thiện. Thì như vậy là con đã bước qua cái giai đoạn để kéo dài cái thời
gian toàn thiện này thì nó ở trên Tứ Niệm Xứ rồi, thì chừng đó Thầy sẽ hướng dẫn
mà, lo gì! Chứ không phải là bây giờ mà tập như quý thầy đâu. Tập như quý thầy,
sự thật ra tập mà cũng bất động thanh thản, nhưng mà khó mà kéo dài lắm chứ
không phải dễ đâu.
Thầy nói thật
sự có đến mức độ nào đó thì Thầy cũng sẽ hướng dẫn, họ cũng phải trở về Tứ
Chánh Cần mà xả, bởi vì giới luật của họ áp dụng không có đúng cách. Cho nên vì
vậy mà xả chưa hết cái rốt ráo của tham, sân, si, cho nên vì vậy mà họ đi tới nữa
không được.
Thầy nói bây
giờ mấy con nhiếp tâm trong hơi thở hoặc nhiếp tâm ở trong cái tâm bất động,
thanh thản, nhưng mà mấy con muốn dài ra nữa không được, là Thầy biết rằng mấy
con phải trở về Tứ Chánh Cần mà xả, chứ không phải là cách nào khác nữa. Cũng
trở về bắt chước con thôi chứ không cách nào.
Bởi vì Thầy
biết trước, Thầy dạy mấy con nhiếp tâm, an trú ba mươi phút, nhưng mà mấy con
tăng lên mười phút thôi, tăng nữa không được. Thì Thầy biết là cái tâm xả này
nó chưa xả, do đó giới luật nó nói vanh vách vậy chứ, nó nói dóc đó chứ sự thật
nó chưa có áp dụng được. Cho nên cái tâm nó còn chướng ngại, nó còn tham, sân,
si dữ dội trong này này. Cho nên bắt đầu qua bên đây, ngồi đây mà thanh thản,
an lạc, vô sự để mà xả tâm. Các con hiếu không?
(42:13) Cách
thức để nó đi tới cái pháp, mấy con cũng phải đi qua cái pháp mà Tứ Chánh Cần,
chứ không có trật ở đâu hết! Thầy dạy mấy con nhiếp tâm, an trú để đối trị các
cảm thọ của mấy con, nhưng mà đến cái chỗ mà xả tâm mấy con phải đi đến cái Tứ
Chánh Cần. Nhưng mà mấy con tăng lên nữa, mấy con tăng lên không được, nó sẽ chặn
đứng mấy con lại hết. Nhiếp tâm, an trú, nhưng mà tăng lên dài ra từ ba mươi
phút đến một giờ là mấy con bị có niệm hết.
Khi mà cái
tâm mấy con xả chưa sạch thì mấy con dễ bị niệm, bắt buộc lòng Thầy phải cho mấy
con trở về pháp Tứ Chánh Cần, chứ không được lên Tứ Niệm Xứ đâu. Chừng nào mà
hoàn toàn mà tăng lên mà nó không có nữa, từ một giờ, hai giờ, ba giờ Thầy thấy
được rồi bây giờ vô Tứ Niệm Xứ được. Còn cái chuyện mà mấy con thì Thầy không
chắc đâu! Cho nên bây giờ con tu vậy là con tu vô Tứ Chánh Cần rồi, khỏi cần
nhiếp tâm ở trên này, mà xả.
Cho nên tại
sao mà Thầy phân lớp, cái người nào tu ở lớp nào ra lớp nấy chứ, cho nên Thầy
thấy rõ ràng lắm không có cái gì hết! Nhiếp tâm, an trú ở trong hơi thở hoặc là
thân hành ngoại, cánh tay đưa ra vô đó là mục đích nhiếp tâm và an trú. Và bây
giờ mấy con nhiếp tâm, an trú trong thân hành nội, thân hành ngoại không được,
thì Thầy dạy cho nhiếp tâm thanh thản, an lạc, vô sự, có phải không?
Mấy con thấy
đâu có ngăn ác diệt ác đâu, nhưng mà cuối cùng mấy cái người này thì sau này nó
cũng phải trở về Tứ Chánh Cần, chứ tăng lên nữa mấy con tăng không nổi đâu! Thầy
nói tới cái mức độ mà tăng lên, để mà đạt cho được để vào Tứ Niệm Xứ, là phải
hoàn toàn thanh thản, an lạc, vô sự, bất động, thì nhiếp phục, an trú được. Khi
mà an trú rồi thì mấy con không còn tác ý nữa, thì nó vẫn còn cái bất động,
thanh thản. Mà bây giờ kéo dài lên nữa thì không được thì tức là mấy con trở về
Tứ Chánh Cần.
Thì Tứ Chánh
Cần thì buộc lòng mấy con phải triển khai cái tri kiến giới luật đức hạnh của mấy
con, để mấy con áp dụng vào cái tri kiến để xả nó, chứ có cái gì khác hơn! Ở
đây mục đích xả chứ chúng ta đâu phải là mục đích ức chế tâm. Đó, mình tu mình
xả chứ, nhưng mà xả phải có pháp đàng hoàng. Buộc lòng cái tri kiến của mấy con
phải thông suốt, “những gì thông suốt cần phải thông suốt”. Cho nên vừa cho học
mà vừa cho luyện cái tâm định tỉnh, thì mấy con biết không?
Còn bây giờ con là bây giờ như vậy là cái đặc tướng của con thì con phải áp dụng chỗ Tứ Chánh Cần con tu, cao hơn người ta rồi mà còn đòi gì nữa, bây giờ muốn xuống nữa, phải không? Bây giờ con muốn tu đưa cánh tay ra vô nữa là con muốn xuống lớp chứ gì? Được lên lớp hai rồi mà còn muốn trở lại lớp một học là thừa rồi còn gì, phải không? Cho nên bây giờ lên cái lớp rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét